Ông Xã Mới Cưới Vô Sinh, Sao Tôi Lại Có Bầu? - Chương 467: Trả Lại Nụ Hôn
Cập nhật lúc: 2025-11-09 08:52:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Tư Ngự thấy mục đích đạt , trong lòng tràn ngập vui sướng.
mặt vẫn giả vờ từ chối: "Như tiện chứ, dù thì... cũng cảm ơn cô ..."
"Câu thật là khách sáo , gì mà tiện chứ."
Vương Như Lan đồng ý, ngắt lời : "Khanh Khanh và Sơ Sơ là bạn của , quan hệ hai nhà chúng cũng , cần khách sáo với nó làm gì.
Hơn nữa, lúc đứa bé ở Kinh Đô, cũng nhờ nhà các chăm sóc ? Bây giờ cứ coi như các cháu giúp đỡ lẫn , đều là nên làm cả."
Nói xong, Vương Như Lan bắt đầu dặn dò con gái : "Nghe ? Tối nay con về chung với Tư Ngự, Tư Ngự cần gì, con đều cố gắng đáp ứng, giúp đỡ một chút, hiểu ?"
Theo tình hình xem , tối nay nếu nhà gói gém giao cho Hoắc Tư Ngự, họ chắc chắn chịu thôi.
Thẩm Khanh Khanh mệt mỏi gật đầu, khí đáp: "Biết , !"
Cái gì đến cũng sẽ đến, thật sự tránh .
Trong lòng cô chút tuyệt vọng.
Cô bên cạnh uống , họ tiếp tục chuyện phiếm.
Đợi đến khi thời gian cũng khá muộn, Hoắc Tư Ngự liền cáo từ.
Vương Như Lan nhân cơ hội nhét cho Hoắc Tư Ngự ít thứ: "Đây đều là thực phẩm chức năng lợi cho việc hồi phục sức khỏe, thích hợp với , mang theo , lúc làm việc cũng kết hợp nghỉ ngơi, bây giờ đang trong giai đoạn hồi phục, quá mệt."
Bà quan tâm dặn dò vài câu, sợ Hoắc Tư Ngự nhận, liền thẳng thừng đưa đồ cho con gái: "Con bé , còn đấy làm gì nữa, nhanh mang xe giúp !"
Thẩm Khanh Khanh tối nay thoát , đành lủi thủi theo phía Hoắc Tư Ngự.
Sau khi lên xe, cô Hoắc Tư Ngự chào tạm biệt gia đình , chẳng buồn gì.
Khi xe khởi động, cô tự thắt dây an , co rúm ghế , giảm thiểu sự tồn tại của bản đến mức thấp nhất, đầu cố gắng ngoảnh về phía cửa sổ, dám bên cạnh.
Đầu óc cô rối, Hoắc Tư Ngự rốt cuộc ý gì.
Tại đến nhà họ Thẩm?
Lại còn cố ý những lời đó, khiến cô về.
Là để tìm cô tính sổ ?
, dường như cũng vẻ gì đặc biệt chán ghét cô...
Vậy mục đích của là gì?
Thẩm Khanh Khanh dùng ngón tay gãi gãi ghế , do dự nên mở miệng hỏi thẳng .
Hoắc Tư Ngự bên cạnh, thể cảm nhận sự lúng túng của cô.
Ánh mắt đặt lên cô, phát hiện đủ hành động nhỏ của cô, vốn định gì đó, giờ đột nhiên dừng , như thể phát hiện điều gì thú vị, nhẹ nhàng chống cằm ngắm cô.
Hắn xem, nếu lên tiếng, thì khi nào cô mới chủ động chuyện với .
Thẩm Khanh Khanh nhịn suốt một hồi, rốt cuộc là kiên nhẫn.
Cô nghĩ, thật thì cứ nhận .
Sống c.h.ế.t thế nào, kéo dài thế , chi bằng dứt khoát một chút!
Thế là cô đầu .
Kết quả, chạm ngay ánh mắt của .
Dũng khí mới dồn lên, sợ hãi rút về...
Cô dám...
Vẻ mặt thất vọng đó, Hoắc Tư Ngự thu hết mắt.
Trong mắt thoáng qua một tia , nhưng mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh hỏi cô: "Anh đáng sợ lắm ? Hay là sẽ ăn thịt em? Sao em trông như hù dọa ?"
Thẩm Khanh Khanh lập tức lắc đầu: "Không... !"
Chính cưỡng hôn , còn thể đổ cho khác .
Hoắc Tư Ngự ánh mắt nhàn nhạt cô, thấy Thẩm Khanh Khanh sắp tự thu nhỏ xuống gầm ghế , mới tiếp tục hỏi: "Em gì ?"
Thẩm Khanh Khanh cảm thấy áp lực vô cùng.
Đến , đến , quả nhiên là đến chất vấn!
Cũng thôi, khi càn quấy xong bỏ chạy, hành vi như thật quá đáng.
Người mặt, thanh cao vô song, là vị thần tọa cao, khi nào từng khác xúc phạm như ? Trong lòng chắc chắn chịu nổi.
Thẩm Khanh Khanh hít một thật sâu, rốt cuộc cũng chính thức đối diện với .
Cô lớn tiếng : "Xin , em xin về hành vi tối hôm đó của em, em... em cố ý cưỡng hôn !"
Lâm Tiêu đang lái xe phía , tin , tay lái lập tức trượt một cái.
Thật sự là quá bất ngờ.
Khiến cho chiếc xe đường suýt nữa hình chữ S.
May mà kỹ thuật của cao siêu, kịp thời định xe.
Thẩm Khanh Khanh ở ghế thì may mắn như .
Đột nhiên lắc mạnh một cái, cả suýt nữa văng ngoài.
Trái tim Hoắc Tư Ngự cũng đột nhiên thót .
Theo phản xạ, đưa tay định đỡ cô, nhưng kịp, Thẩm Khanh Khanh 'bịch' một tiếng, ngã ập xuống đùi .
Tư thế , vô cùng vô cùng mơ hồ và kỳ lạ...
Lâm Tiêu ở ghế liếc thấy, cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
"Xin , xin , xe trượt bánh, tổng giám đốc và tiểu thư Thẩm chứ?"
Anh vội vàng xin bằng miệng, nhưng trong lòng vô cùng chấn động.
Vào lúc , xảy chuyện gì ?
Tiến triển giữa tổng giám đốc và tiểu thư Thẩm kịch tính đến ?
Tổng giám đốc nhà cưỡng hôn???
Hoắc Tư Ngự ánh mắt mang theo chút cảnh cáo liếc một cái, nhắc nhở: "Tập trung lái xe!"
"Vâng, em !"
Lâm Tiêu lập tức đáp lời, và thức thời, nâng tấm chắn giữa ghế và ghế lên.
Thẩm Khanh Khanh ngăn cản nhưng kịp.
Cô gian đang dần kín đáo , trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Trợ lý của Hoắc Tư Ngự là ?
Tại nâng tấm chắn lên?
Bây giờ, cô chẳng là một đối diện với Hoắc Tư Ngự ???
Trong lòng hoảng loạn tột độ, Thẩm Khanh Khanh quên mất tình cảnh hiện tại của , nhúc nhích.
Hoắc Tư Ngự thấy cô vẫn bất động đùi , tưởng cô làm , liền quan tâm hỏi: "Em ?"
Giọng của vang lên, tâm trí Thẩm Khanh Khanh lập tức trở về, lúc mới nhận tư thế hiện tại của .
Cô vội vàng chống lên đùi Hoắc Tư Ngự, thẳng dậy, mặt đỏ bừng, cố tỏ bình tĩnh xin : "Xin , em cố ý ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ong-xa-moi-cuoi-vo-sinh-sao-toi-lai-co-bau/chuong-467-tra-lai-nu-hon.html.]
Hoắc Tư Ngự sắc mặt đỏ như cà chua chín của cô, trêu chọc cô nữa, mà chỉ gật đầu : "Không trách em, do Lâm Tiêu lái xe giỏi."
"Ừ..."
Thẩm Khanh Khanh ngoài việc gật đầu đáp một tiếng, gì hơn.
Hơn nữa, cô chút lo lắng, lúc nãy ngã mạnh xuống đùi như , làm chân .
Cô nhịn hỏi : "Chân chứ?"
Hoắc Tư Ngự im lặng vài giây, gật đầu, thành thật : "Thật chút tê!"
Ánh mắt về phía Thẩm Khanh Khanh, "Em chiếm tiện nghi càng lúc càng thành thạo ?"
Thẩm Khanh Khanh trong lòng kêu khổ thôi.
Cô vội vàng giải thích: "Anh Hoắc, em thật sự cố ý, tối hôm đó thật sự là ngoài ý , em do uống say, lên cơn say thôi...
Còn lúc nãy, em cũng do vững, mong Hoắc đừng chấp nhặt với em, hãy nhanh chóng quên chuyện tối hôm đó !"
Vẻ mặt tội nghiệp đó, khiến Hoắc Tư Ngự liên tưởng đến những con thú nhỏ trong sở thú, cảm giác dễ thương.
Hắn thấy thú vị khi , nhưng miệng : "Vậy e là , đây là đầu tiên trong đời cưỡng hôn, thể quên ."
Thẩm Khanh Khanh nhăn mặt hỏi: "Vậy thế nào... mới thể quên ?"
Hoắc Tư Ngự hỏi ngược : "Em nghĩ ?"
Cô thể nghĩ thế nào chứ?
Thẩm Khanh Khanh lẩm bẩm, nhỏ giọng càu nhàu: "Tổng lẽ em để hôn ?"
Cô tưởng chỉ câu , ngờ Hoắc Tư Ngự cũng thấy.
Người đàn ông giọng điệu khó hiểu : "Cũng là ."
"Hả?"
Thẩm Khanh Khanh ngây , kinh ngạc , "Anh... đang đùa đấy chứ?"
Hoắc Tư Ngự nheo mắt, đúng là tùy miệng .
thấy biểu cảm của cô, nhân tố xa trong trỗi dậy.
Hắn cố ý trêu chọc cô, hỏi: "Anh trông giống đang đùa ? Em dân làm ăn kinh doanh, coi trọng điều gì nhất ?"
Thẩm Khanh Khanh ngây ngô lắc đầu.
Hoắc Tư Ngự mặt biểu cảm tiếp: "Có qua , chịu thiệt, em hôn , đương nhiên trả .
Còn nữa, lúc nãy em đè chân , bây giờ chân tê , em cũng massage cho , hiểu ?"
Thẩm Khanh Khanh c.h.ế.t lặng.
Chuyện ...
Thật sự là cô ngờ tới!
Cô tưởng Hoắc Tư Ngự sẽ vì nụ hôn tối hôm đó mà chán ghét .
Ai ngờ đối phương những chán ghét, bây giờ còn yêu cầu trả ...
Đây thật sự là Hoắc Tư Ngự mà quen ???
Sao cô cảm thấy, khác với hình tượng trong ấn tượng của ?
khuôn mặt lạnh lùng , thật sự quá đủ sức uy hiếp, cô căn bản dám lời...
Thẩm Khanh Khanh yếu ớt hỏi Hoắc Tư Ngự: "Anh Hoắc, thật ?"
Hoắc Tư Ngự thong thả dựa ghế, gật đầu đáp: "Anh làm việc xưa nay đều nghiêm túc."
Thẩm Khanh Khanh: "..."
Vậy, bắt cô trả , là thật ?
Đã ... thì cứ trả thôi!
Dù thì cũng chiếm tiện nghi !
Bởi vì bản cô vốn thuần khiết!
Nghĩ đến đây, cô do dự mãi, mới bắt đầu lén lút, từ từ tiến gần Hoắc Tư Ngự.
Tâm trạng ngoài căng thẳng, còn chút ngại ngùng.
Hoắc Tư Ngự thấy hành động của cô, ánh mắt đổi.
Đáng lẽ nên ngăn cản cô.
, khi ánh mắt thấy đôi mắt mày e lệ của cô, hiểu , lời ngăn cản .
Rất nhanh, Thẩm Khanh Khanh áp sát mặt , cách giữa hai đặc biệt gần, gần đến mức thể rõ những sợi lông tơ mịn màng má đối phương.
Lông mi Thẩm Khanh Khanh run run, gò má đỏ ửng.
Lúc say, cô làm gì cũng thể tùy hứng.
Bây giờ tỉnh, cô đều căng cứng, bồn chồn.
Người đàn ông mặt, là cô để ý từ lâu.
Bây giờ trong mơ, cứ yên tại chỗ như thật, để cô trả nụ hôn...
Đầu óc Thẩm Khanh Khanh hỗn loạn, đột nhiên cảm thấy, đây là giấc mơ trong mơ của cô chứ?
Cũng chỉ trong giấc mơ của cô, Hoắc Tư Ngự mới trở nên giống Hoắc Tư Ngự.
Mang theo những suy nghĩ phức tạp, Thẩm Khanh Khanh càng lúc càng áp sát , cô cảm nhận thở của đối phương, rõ ràng, ấm áp và nóng bỏng.
Dung nhan gần trong gang tấc, lạnh lùng trân quý, như một vị thần cho phép xúc phạm, tọa cao.
Thẩm Khanh Khanh đột nhiên dừng , dám tiếp tục tiến lên nữa, nhịp tim đập vô cùng mãnh liệt.
Hoắc Tư Ngự gì, đôi mắt vốn luôn lạnh lùng đó, mang theo một ánh mắt mà Thẩm Khanh Khanh hiểu nổi, sâu cô.
Trái tim Hoắc Tư Ngự lúc , cũng chút khó bình tĩnh.
Sự áp sát của cô, giống như chuồn chuồn mùa hạ, làn gió mát mẻ mùa xuân, khi lướt qua mặt hồ, gợn lên từng vòng từng vòng gợn sóng.
Vốn luôn chán ghét khác gần như , những ý định đẩy cô , thậm chí, còn đang mong đợi cô tiếp tục áp sát, mong đợi hành động tiếp theo của cô.
Cả hai đều chợt lạc mất hồn trong đôi mắt của .
Ánh mắt chìm sâu xuống như , khiến Thẩm Khanh Khanh thể tự kiểm soát, chìm đắm.
Rốt cuộc cô cũng nhắm nghiền mắt , hướng về mà hôn lên.
Dù chán ghét nữa, trong khoảnh khắc , cô chỉ xúc phạm vị thần của .
Khi đôi môi mát lạnh chạm , cả hai đều run lên bần bật.
Hoắc Tư Ngự ngăn cản, Thẩm Khanh Khanh liền mạnh dạn hơn, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đặt lên vai , bắt đầu tự khám phá...
Sự non nớt của cô vẫn như khi, chỉ nhẹ nhàng mơn trớt đôi môi mang theo hương lạnh của đàn ông, nhưng làm thế nào.
Cô , thứ , chỉ dừng ở đây.
, dù là như , mặt vẫn bất động.
Cô áp sát môi Hoắc Tư Ngự mà mơn trớt, nửa cũng đè lên , hàm răng ngọc cắn nhẹ lên đôi môi mát lạnh của ...
rằng, cử chỉ như của cô, trong mắt Hoắc Tư Ngự, càng thêm quyến rũ.