Sáng sớm hôm .
Tôi đánh thức bởi tiếng gà của dân trong làng.
Biết hôm nay xa, ngủ nướng nữa, tắt đồng hồ báo thức nửa giờ.
Khi thức dậy, thấy ông ngoại thu dọn xong.
Ông vali, chỉ chuẩn hai túi màu đen, một túi xách tay và một túi đựng sách.
Thấy dậy, ông vội vàng : "Cháo trong nồi , con rửa mặt ăn ."
Lúc đó mới phát hiện ông nhuộm tóc đen từ lúc nào.
Tối qua còn thấy tóc ông vẫn trắng.
Chắc hẳn ông cũng tắm rửa và bộ quần áo sạch sẽ.
Có thể thấy ông thực sự vui.
Thấy ông vui như , cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Tôi cũng cảm thấy vui lây.
Trước khi khởi hành, gọi điện cho .
Tối qua, với rằng sẽ đưa ông ngoại đến Bắc Kinh.
Mẹ hiếm khi cằn nhằn, chỉ dặn dò chăm sóc ông ngoại thật .
【Mang theo nhiều quần áo ấm, ở đây lạnh , Bắc Kinh chắc chắn còn lạnh hơn.】
【Ông ngoại con là ít , con hãy quan sát kỹ và hỏi nhiều nếu chuyện gì.】
【Khi đến Bắc Kinh, hãy đưa ông ngoại đến trường của em trai con , đây ông ngoại cũng cùng chúng để tiễn Dương Dương học, nhưng con sợ ông say xe nên đưa ông , chắc ông vẫn còn nhớ chuyện đó.】
Tôi ghi tất cả những điều sổ ghi chép.
Trông ông ngoại vẻ hào hứng.
Chưa đợi ăn xong, ông vội vàng ăn xong và rửa nồi.
Ông sợ vội vàng, nên dặn ăn chậm.
Tôi ăn cháo ngô nhanh.
Sau khi rửa chén bát, chúng tắt điện.
Chúng ở cửa chờ taxi hẹn từ hôm qua đến đón chúng sân bay.
Chúng ở gần trung tâm tỉnh, giao thông phát triển nên làm gì cũng thuận tiện.
Từ huyện đến sân bay chỉ mất 15 phút lái xe, nếu đường cao tốc thì hơn một giờ là đến nơi.
Trước khi lên xe, làm theo lời , cho ông ngoại uống thuốc chống say xe.
Dán miếng dán chống say xe tai ông.
Sau khi chuẩn kỹ lưỡng, mới cảm thấy yên tâm.
Buổi sáng ở nông thôn nhiều , ông ngoại gặp ai quen khi ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ong-ngoai/chuong-3.html.]
Ông với một con ch.ó nuôi thả rông của ai: "Cháu gái đưa chơi, sẽ Bắc Kinh."
"Đây là đầu tiên !"
"Lần đầu tiên máy bay nữa!"
Tôi sự ngây thơ của ông: “Ông lên xe ."
Khi còn nhỏ, học mẫu giáo ở làng, về nhà với bằng khen.
Tôi khoe nhưng dám.
Ông ngoại bảo mang bằng khen theo.
Ông đẩy xe đạp, chở một vòng quanh làng.
Gặp ai ông cũng chào hỏi, : "Cháu học giỏi, bằng khen, chắc chắn sẽ thành công."
Đến sân bay, khuôn mặt ông ngoại bỗng nhiên lộ vẻ khó xử.
Ông những thứ mới mẻ , vẻ bối rối.
Ông sát phía , sảnh sân bay đông đúc .
Ông lẩm bẩm: "Lần cuối cùng ông thấy máy bay là khi còn chiến tranh."
Tôi suýt quên rằng ông ngoại năm nay 93 tuổi.
Khi ông 17 tuổi, ông tham gia cuộc chiến tranh chống Mỹ, hỗ trợ Triều Tiên.
Lúc đó ông là lính pháo binh, phục vụ trong quân đội ba năm.
Sau khi xuất ngũ, ông bố trí làm công nhân, tai ông lắm.
Ông to mới .
May mắn là ông bệnh tật gì, trông vẫn khỏe mạnh.
Tôi để ý đến tuổi tác của ông.
Đến giờ bỗng nhiên nhận , ông thực sự già.
Khi làm thủ tục lên máy bay, ông cứ ngó xung quanh.
Ông vui.
Cuối cùng, khi xếp hàng ở cửa lên máy bay, ông thốt lên: "Không ngờ ông hưởng phúc cùng Minh Minh."
"Những đứa cháu ruột trong làng chúng còn hiếu thảo như ..."
.
Mẹ là con ruột của ông ngoại.
Bà là con của bà ngoại từ cuộc hôn nhân thứ hai.
Tôi cũng con ruột của .
Gia đình chúng , giống như một mớ hỗn độn.
đặc biệt ấm áp.