Ông ngoại - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-10-09 01:51:14
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thỏa thuận bắt nguồn từ việc ông ngoại nhập viện hai tháng .   

Ông cố tình ăn nấm chín, ngộ độc và nhập viện. 

Hàng xóm đối diện phát hiện sự việc và giúp đưa ông ngoại đến bệnh viện. 

Khi nhận tin, cả gia đình chúng đều hoảng hốt. 

Vì loại nấm , khi mang về, bà dặn dò kỹ lưỡng rằng nấu chín mới ăn.

Ông ngoại rằng ăn nấm chín sẽ ngộ độc.

ông vẫn cố tình ăn như

Mẹ vô thức nghĩ rằng ông ngoại tự tử.   

Mẹ cảm thấy hối hận và ngừng. 

May mắn là ông ngoại

Sau khi rửa dày và viện bảy ngày, ông gần như bình phục. 

Mẹ đề nghị ông chuyển đến huyện để ở cùng. 

ông chịu .

Sau đó, ông mới cho chúng , ông ăn nấm thì thể thấy gặp. 

Ông nhớ bà ngoại, cũng nhớ về thời trẻ của .   

Lúc đó mới , hóa ông ngoại cô đơn. 

Tôi ông bà ngoại nuôi dưỡng. 

Khi bà ngoại qua đời, kịp gặp bà cuối.

Tôi tiếp tục mang cảm giác tội đối với khuất sang còn sống. 

Không ông ngoại cứ buồn như nên về quê sớm một ngày.

Vào tối ngày 30, trở về ga tàu cao tốc của huyện.   

Tôi để bố đến đón. 

Tôi tự tìm một chiếc taxi ở cửa ga, thể đưa thẳng đến làng của ông ngoại. 

Trong xe, ngôi làng chìm trong bóng đêm, tối đến mức thể thấy gì.

Bỗng dưng, mắt ướt nhòe. 

Đêm ở làng quê, tối tăm và dài đằng đẵng. 

Ông ngoại sống một như thế nào?

Ban ngày còn thể ngoài dạo, chuyện với dân trong làng để giải khuây.   

Còn ban đêm thì

Chắc hẳn ông buồn chán. 

Khi còn nhỏ, sống cùng ông ngoại, ông từng

Ông sợ nhất là buồn chán, sợ nhất là việc gì làm.

, khi nghỉ hưu, ông nuôi cừu. 

Khi đồng làm việc, ông tiện thể thả cừu

Sau đó, cừu bán , bà ngoại cũng qua đời.   

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ong-ngoai/chuong-2.html.]

Các cháu lớn lên và rời khỏi quê hương. 

Trong nhà chỉ còn một ông. 

Nghĩ đến điều đó, cảm thấy tội hơn. 

Gọi mãi mới mở cửa.

Tài xế taxi mất. 

Tôi nghĩ, nếu mở cửa thì sẽ trèo qua bức tường thấp hơn ở sân

May mắn là ông ngoại ngủ nên mở cửa. 

Khi thấy , đôi mắt đục ngầu màu vàng sẫm của ông sáng lên: "Minh Minh, con về ?" 

"Sao con báo ? Ông sẽ để cửa mở cho con." 

"Trời tối thế , một cô gái một an ." 

Trong tiếng lẩm bẩm của ông ngoại, kéo vali nhà.

Căn nhà vẫn gọn gàng, sạch sẽ như trong ký ức của .   

Chỉ điều, căn nhà cũng già cùng với chúng , thêm đó một chút cảm giác của thời gian. 

Khi còn đang ngẩn ngơ, ông ngoại bước phòng, lấy đồ ăn vặt từ tủ cho

 "Con ăn tối ? Đây là những thứ con mua, ông hiểu những loại thực phẩm ." 

"Con ăn ."

Tôi những đồ ăn vặt mà ông ngoại để dành.

Chắc là mua về, bánh quy ăn sáng, bánh mì nhỏ, sữa tươi và cháo bát bảo. 

Trái tim bỗng chốc trở nên chua xót hơn.   

Khi còn nhỏ luôn ghen tị với những đứa trẻ khác ăn đồ ăn vặt. 

Ông ngoại thường cho tiền để mua đồ ăn ở tiệm tạp hóa.

Cháo bát bảo, sữa tươi và sữa dinh dưỡng mà khác cho. 

Ông bà ngoại đều để dành cho chúng .

Trong tiếng địa phương của chúng , nhà đẻ của gọi là "nhà ngoại". 

Tôi luôn cảm thấy, đó là ý nghĩa của một gia đình khác.   

Trước đây cảm nhận nhiều, nhưng bây giờ lớn lên mới nhận sâu sắc. 

Trẻ con là nhớ nhà, mà là nhớ những trong gia đình. 

Tôi với ông ngoại: "Ông ơi, để con dọn dẹp một chút, mai con sẽ đưa ông Bắc Kinh." 

Ông phản ứng ngay: "À?" 

Tôi bổ sung: "Đi Bắc Kinh, con sẽ đưa ông chơi."

Ông ngoại dậy đột ngột, vội vàng mở tủ quần áo, lấy vài bộ quần áo chuẩn gấp. 

Gấp một lúc lâu, ông đột nhiên hỏi : "Đi Bắc Kinh tốn nhiều tiền ?"   

"Nếu con tiền..." 

Nhìn ông lấy tiền , vội lắc đầu ngăn : "Con tiền, vé mua sẵn ." 

đưa ông chơi, thể tiêu tiền của ông ?

Loading...