Ngày hôm , mang khuôn mặt sưng húp làm.
làm.
Tôi tìm một cửa hàng KFC, lỳ ở đó một tiếng đồng hồ.
Sau đó mua một thanh sắt, về nhà.
Tôi chuẩn mang đứa trẻ , nếu chồng ngăn cản, sẽ đ.á.n.h với bà .
Phải thắng ngay lập tức, nếu sợ bà sẽ làm hại đứa trẻ.
Đây chính là nỗi đau khi gả gia đình sói dữ.
lúc đó vẫn hiểu chuyện gì, cũng chẳng ai dạy bảo, chồng quả thực đối xử với , căn bản thể lường những điều đó đều là ngụy tạo , nhưng cái nghèo của quả thực là thật.
Tôi mở cửa .
Mẹ chồng đang nấu cơm, đứa bé đang ngủ.
Tôi âm thầm lấy các loại giấy tờ tùy , bế đứa bé .
Mẹ chồng thấy bế con cũng để ý, bà chắc mẩm chỉ bế con xuống dạo thôi.
Trong điện thoại, ông chủ gửi cho một dấu hỏi chấm.
Tôi bế con trong xe taxi, chảy nước mắt đ.á.n.h máy, với là ốm, xin nghỉ phép.
Điện thoại của ông chủ lập tức gọi tới.
Tôi máy, giọng của ôn hòa, còn đầy vẻ quan tâm: "Cô làm ? Không chứ?"
Tôi kìm mà bật .
Một tiếng , bế con trong một phòng bao.
Ông chủ xong những gì trải qua, đôi lông mày cứ nhíu chặt .
Tôi : "Ông chủ, thể cho thêm một cơ hội nữa , bây giờ trốn ngoài , sẽ nữa, thể đáp ứng điều kiện của . Tôi thực sự cần tiền, ai giúp trông con, chỉ thể tự trông thôi. Có lẽ cũng thể công ty làm việc nữa."
Chồng và chồng giống như hai con ác quỷ, bây giờ dám tùy tiện đ.á.n.h đập, sỉ nhục , càng ở đó lâu thì càng thảm.
Tôi thể sống ở đó, con gái cũng thể ở cùng với những kẻ nhân tính như .
Tôi tự chăm sóc con gái, nếu ông chủ mua sữa của , thì ít nhất còn 50 vạn để tiêu trong một thời gian dài.
Tôi vốn tiết kiệm.
Ông chủ suy nghĩ một hồi với : "Lỡ như chồng và chồng cô tìm thấy cô thì ?"
Tôi chút sợ hãi, thực sự sợ đ.á.n.h nữa.
Chuyện báo cảnh sát cũng chẳng ích gì.
Cảnh sát chẳng mấy khi quản, là chuyện gia đình, nhiều nhất là giáo huấn chồng và chồng vài câu, đối với bọn họ căn bản chẳng thấm tháp gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ong-chu-muon-mua-sua-cua-toi/chuong-3.html.]
Trước đây từng gặp một cô gái chồng đánh, bố chồng đánh, khi báo cảnh sát, cảnh sát còn hỏi cô làm sai chuyện gì mới đ.á.n.h , chồng và bố chồng cô chẳng làm cả, về nhà còn đ.á.n.h cô thê t.h.ả.m hơn.
Cô gái đó ngay cả ly hôn cũng dám, trực tiếp bỏ trốn luôn.
Tôi m.ô.n.g lung, lẽ cũng mang theo con mà chạy trốn thôi.
Bây giờ cũng chẳng dám hy vọng việc ly hôn.
Bởi vì bọn họ chắc chắn sẽ cướp lấy đứa trẻ để uy h.i.ế.p .
Ông chủ : "Nếu cô thấy yên tâm, thể đến ở nhà , chỗ biện pháp an ninh , như cô cũng thể cung cấp sữa cho kịp thời. Cô còn thể làm công việc bảo mẫu tại nhà , mỗi tháng vẫn trả lương cho cô như thường. , cô nấu ăn thế nào?"
Tôi vội vàng : "Tôi nấu ăn ngon."
Cứ như , dọn ở trong nhà của ông chủ, còn mang theo cả con nhỏ.
Ông chủ thực sự nhân tính.
Còn chăm sóc .
Anh bảo cứ tịnh dưỡng cơ thể , để hồi phục tinh thần .
Tôi lời.
Anh còn mua cho nhiều đồ dùng trẻ em, tất cả đều gửi thẳng tới biệt thự của , còn cả quần áo để đổi nữa.
Nếu ông chủ bằng lòng, thực sự làm bảo mẫu ở nhà cả đời.
Ở vài ngày, cũng làm theo yêu cầu của ông chủ, vắt sữa cho .
Sau đó dần nhận rằng, ông chủ tự uống.
Người giàu đúng là nhiều thú vui lạ.
Trước đây cũng từng mua sữa về uống.
Tuy nhiên xen chuyện của khác.
Ở nhà ông chủ, cảm nhận sự an và bình yên từng .
Giống như trở sự tự do và vui vẻ khi kết hôn.
Sau khi kết hôn với chồng, nhanh chóng mang thai.
Chồng cũng bắt đầu trở nên lười biếng, giặt giũ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa.
Và vì sa thải, đương nhiên cho rằng nên làm việc nhà, còn thường xuyên về muộn, cứ hỏi đến là đang tăng ca.
Có đôi khi thấy chồng cưới chính là để tìm một bảo mẫu miễn phí, còn thể ngủ cùng.
ở nhà ông chủ, vẫn giặt giũ nấu cơm dọn dẹp nhà cửa như cũ, nhưng ông chủ mỗi tháng trả 2 vạn tiền lương, còn đối xử với ôn hòa, còn quan tâm xem mệt .
Anh còn mua đồ dùng trẻ em cho con gái .
Tôi kể những gì trải qua cho cô bạn .
Cô bạn thở dài một tiếng…