Anh gọi tên , khóe môi cong lên một đường cao vút.
Rồi lén lút hôn một cái.
Sau đó ôm thật chặt.
Năm lớp Mười Hai đến như hẹn.
Lục Đình Xuyên thi các trường đại học ở thủ đô, nên chăm chỉ học hành một cách từng .
“Ở đó nhiều trường đại học, cũng thi thủ đô.”
“Em giúp phụ đạo nhé, thêm vài điểm nữa là thể gần em hơn một chút.”
Điều cũng sai, điểm cao hơn thì nhiều lựa chọn hơn.
Chỉ là nghĩ một như thì lẽ cần tham gia kỳ thi đại học.
“Bạn gái ở trong nước, thể du học ?”
“Lỡ khác cướp mất thì ?”
Tôi , để ý đến .
Rồi bắt đầu kèm cặp .
Anh thông minh, tiếng Anh vốn .
Về môn Toán, Lý, Hóa, chỉ cần giảng qua là hiểu ngay.
Mỗi tối đều cùng làm bài tập trong thư viện.
Làm xong vài thi thử, thứ hạng của cứ tăng lên rõ rệt.
Mấy bạn của đều cảm thấy khó tin.
“Học giỏi thể lây lan ?”
“Ai cũng bảo yêu đương ảnh hưởng học tập, Xuyên yêu đương xong top một trăm khối thế?”
“Mấy đứa cũng xem là yêu ai. Đối tượng của Xuyên là Thủ khoa khối đấy nhé!”
“Cút , học thì đừng la ó ở đây.”
Tiêu Phong và mấy lập tức im bặt.
Ngoan ngoãn làm bài kiểm tra.
Kỷ luật của trường cũng vì thế mà hơn.
Buổi họp phụ cuối cùng kỳ thi đại học.
Mẹ của Lục Đình Xuyên về nước.
Bà nội, từng tham dự họp phụ , cũng đến.
Học sinh cho về sớm.
Lục Đình Xuyên đưa đến khu vui chơi.
Anh đưa đu khổng lồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/on-nhi/chuong-14.html.]
Vòng đu một vòng mất mười ba phút mười bốn giây.
Khi vòng đu lên đến đỉnh, hôn .
Nụ hôn của dịu dàng và quấn quýt.
Sâu sắc và mãnh liệt.
Tôi gần như nghẹt thở, mềm nhũn trong vòng tay .
Cho đến khi vòng đu gần chạm đáy, mới buông .
“Ôn Nhĩ, hứa với , chúng ở bên trọn đời trọn kiếp, bao giờ xa .”
Anh vẻ căng thẳng, lẽ nào là vì áp lực thi cử?
Tôi gật đầu, ôm chặt lấy một nữa.
Tối hôm đó, nhận điện thoại từ của Lục Đình Xuyên.
Tại một quán cà phê lúc nửa đêm.
Tôi gặp phụ nữ sang trọng và quý phái .
Cô tùy tiện đặt chiếc túi Hermès da cá sấu xuống, đối diện .
“Cháu là Ôn Nhĩ?”
Tôi rụt rè gật đầu.
“Cháu xuất sắc, Đình Xuyên ở bên cháu thời gian đổi nhiều.”
“Thậm chí nó còn du học vì cháu.”
“ đáng tiếc, cháu xứng với nó.”
Tay cầm chiếc cốc cà phê run nhẹ, khẽ mở lời:
“Cháu, cháu sẽ cố gắng, thưa cô.”
“Cháu cố gắng bằng cách nào?”
“Cô chỉ một Đình Xuyên là con trai, nó là thừa kế của nhà họ Lục. Chúng cô tìm cho nó một đối tượng liên hôn phù hợp từ lâu . Nó thể cưới một học sinh nghèo làm vợ.”
“Cháu thể xuất sắc đến nữa, nhưng gia đình cháu thì ?”
“Theo cô , cảnh gia đình cháu đáng lo ngại. Gia đình cháu sẽ chỉ tính toán và bóc lột cháu, nếu cháu ở bên Đình Xuyên, họ sẽ bò lên như những con đỉa hút máu, cảnh như chỉ kéo Đình Xuyên xuống mà thôi.”
“Cháu Đình Xuyên trả giá bao nhiêu cho cháu ? Cái bán cá , tại đột nhiên biến mất? Vì Đình Xuyên dùng mối quan hệ để gây rắc rối cho .”
“Bà và bố cháu tại năm nay tìm cháu gây chuyện? Vì Đình Xuyên tìm họ, đưa cho họ hai triệu tệ.”
“Ngay cả việc cháu làm gia sư, mức lương nghìn tệ một giờ đúng là thật, nhưng đó cũng là dì của Đình Xuyên nể mặt nó mà đưa cho cháu thôi.”
Ngón tay lạnh buốt, thể giữ nổi cốc cà phê nữa.
Tôi kinh ngạc, day dứt, hổ, bẽ bàng và cảm thấy vô cùng tệ hại.
“Cháu xin , cô ơi, cháu xin , cháu …”