Ba ngày sau vụ nổ.
Vy bị "ép" chuyển về một căn biệt thự dưới lòng đất – nơi được gọi là "Khu an ninh tầng 0", nằm sâu 30 mét dưới trung tâm thành phố.
Đèn vàng dịu nhẹ. Tường cách âm. Camera và bảo vệ bố trí dày đặc như cung điện hoàng gia.
Không có sóng điện thoại. Không có Wi-Fi. Không có cửa sổ.
Cô gọi đây là “lồng vàng cao cấp”.
“Anh nhốt em hả, Khải Minh?” – Vy khoanh tay, nhíu mày nhìn người chồng vừa bước vào.
“Không phải nhốt. Là bảo vệ. Em đang mang thai. Bảo vệ em là nghĩa vụ của anh.”
“Nhưng em vẫn là con người. Em không phải... bà hoàng bị nhốt trong tầng hầm!”
“Em có thể gọi là gì cũng được. Nhưng hiện tại… người của Black Wing đã lần ra hình ảnh của Thiên Bảo. Chúng đã đến gần trường mẫu giáo hôm qua.”
Vy cứng người.
“Vậy con đâu rồi!?”
“Con đang ở cùng bảo mẫu và đội đặc nhiệm. An toàn.
Nhưng từ giờ… em không được ra ngoài. Kể cả nửa bước.”
Buổi tối.
Vy im lặng ăn tối. Không nói một lời.
Khải Minh ngồi đối diện, vẫn ân cần gắp từng miếng cá kho cô thích.
“Hôm nay em ăn ít quá.”
“Đồ ăn có ngon đến mấy, cũng không ngon bằng việc được… tự do.”
“Vy…” – anh thở dài – “Anh chỉ sợ… một ngày nào đó anh về trễ… em và con không còn ở đây nữa.”
Cô nhìn anh. Đôi mắt đen ươn ướt.
“Nhưng nếu mỗi ngày của em đều như một người bị giam lỏng… thì khác gì không sống?”
Đêm khuya.
Cô nằm nghiêng, quay lưng lại. Khải Minh ôm sau lưng, thì thầm:
“Vy… em có biết anh đã từng mất mẹ khi còn bé… vì một cuộc tấn công giống y chang như hôm trước?
Anh hứa… sẽ không để con mình phải sống thiếu mẹ.”
“Anh nghĩ nhốt em lại là cách bảo vệ à?” – cô bật dậy – “Vậy còn em thì sao? Anh có cần em hỏi ý kiến không?”
Anh siết tay, nghiến răng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/om-tron-hanh-phuc/chuong-29-thien-bao-bi-nham-muc-tieu-va-chiec-long-vang-cua-tong-tai.html.]
“Nếu được chọn giữa em giận anh… và em mất mạng…
Anh chấp nhận bị em ghét suốt đời.”
Sáng hôm sau.
Vy bất ngờ mở cửa phòng, mặc váy bầu lụa mỏng – tay xách một chiếc vali nhỏ.
“Em làm gì đó?”
“Em đi. Em không cần cái lồng vàng này nữa. Em sẽ tự bảo vệ bản thân. Em có não, không phải con búp bê chỉ biết gật đầu.”
“Được.” – Khải Minh đứng dậy – “Đi đi. Nhưng em vừa ra khỏi tầng an ninh, sẽ có người áp tải về.”
“Anh dám!?”
“Muốn thử không?”
Hai người đối đầu như hai chiến binh – ánh mắt b.ắ.n lửa.
Đột nhiên – Khải Minh bước tới, túm lấy eo cô, hôn ngấu nghiến.
Vy vùng vẫy nhưng rồi bị anh ép sát vào tường, tay anh siết chặt vòng bụng nhưng vẫn giữ khoảng cách cẩn thận.
“Nếu không phải em đang mang thai… thì đêm nay, anh sẽ cho em thấy… lồng vàng này cũng có thể biến thành giường hạnh phúc.”
“Khải Minh… anh bá đạo quá rồi đó…”
“Anh bá đạo với cả thế giới.
Riêng với em… là điên cuồng.”
Tối đó, Vy khóc.
Không phải vì giận.
Mà vì cảm giác được yêu đến mức… không thở nổi.
Cùng lúc đó – tại một trại trẻ mồ côi ở ngoại ô.
Một cậu bé đứng trước camera, ánh mắt sắc lạnh.
Gã đàn ông tóc bạch kim cúi đầu trước cậu:
“Tiểu thiếu gia.
Chúng tôi đã điều tra xong.
Thiên Bảo… chính là người mang gen hiếm của Dòng Máu Tím.”
“Tốt.” – Cậu bé nở nụ cười – “Đã đến lúc bắt đầu trò chơi.
Vợ chồng tổng tài nghĩ họ an toàn ư?
Không ai thoát được khi Black Wing thức tỉnh.”