Biệt thự ven biển – 2 giờ sáng.
Một tiếng động khẽ vang lên.
Camera an ninh đột ngột chuyển sang màn hình đen. Hệ thống báo động bị vô hiệu hóa trong 0.02 giây.
Một bóng người trong áo đen lẻn vào phòng ngủ bé Thiên Bảo.
4 phút sau…
“Mẹ…” – Thiên Bảo bật dậy, giọng ngái ngủ.
Nhưng cậu bé chưa kịp hét lên… thì một bàn tay bịt miệng.
“Suỵt… chỉ là mơ thôi… bé con.”
Bóng đen biến mất trong bóng tối – mang theo Thiên Bảo.
5 giờ sáng.
Vy hoảng loạn bật dậy, phòng trống trơn.
“Thiên Bảo!? Thiên Bảo đâu rồi!?”
Cô lao ra khỏi phòng, giọng lạc đi:
“KHẢI MINH!! CON BIẾN MẤT RỒI!!”
Phòng an ninh bật cảnh báo.
Khải Minh đ.ấ.m mạnh xuống bàn:
“Khốn kiếp… K đã ra tay.”
Một vệ sĩ lao vào:
“Tổng giám đốc! Có bưu kiện được để lại ở cổng chính!”
Trong hộp… là một chiếc máy tính bảng – đang phát video trực tiếp.
Thiên Bảo đang bị trói, nhưng vẫn tỉnh táo.
Giọng K vang lên trong video:
“Chào buổi sáng, Khải Minh.
Tôi mượn con trai anh một lúc.
Nếu muốn nó sống… thì hãy mang Vy đến biệt thự X – một mình. Không bảo vệ. Không theo dõi.”
“Nếu phát hiện bất cứ ai đi theo… tôi sẽ gửi lại từng ngón tay của thằng bé.”
Vy bật khóc nức nở.
“Tôi sẽ đi. Một mình. Anh không được cản tôi!”
“Không!” – Khải Minh quát lớn – “Em không được đánh đổi bản thân mình.”
“Vậy anh nói xem, tôi nên chọn gì? Ngồi đây để nó hại con tôi sao!?”
Cuối cùng… Khải Minh đồng ý. Nhưng – có kế hoạch.
“Anh sẽ để em đi. Nhưng em phải mang cái này.”
Anh đưa cho cô một chiếc vòng cổ nhỏ có ống kính siêu nhỏ và thiết bị truyền âm thanh trực tiếp.
“Vy… anh hứa. Dù hắn là ai, dù phải lật tung cả thành phố – anh sẽ mang hai mẹ con em về.”
Biệt thự X – căn nhà bỏ hoang giữa rừng.
Vy bước vào – mái tóc rối, ánh mắt đỏ hoe.
Không vũ khí. Không vệ sĩ. Chỉ là một người mẹ.
Trong bóng tối, một người đàn ông từ từ bước ra.
Gương mặt hắn hiện rõ dưới ánh sáng mờ:
K – chính là Trịnh Thành – trợ lý cũ của cha Vy, người đã biến mất sau vụ phá sản.
“Lâu rồi không gặp, Vy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/om-tron-hanh-phuc/chuong-25-ke-trong-bong-toi.html.]
Em đã lớn… và xinh đẹp hơn mẹ em ngày xưa nhiều đấy.”
Vy siết chặt tay:
“Ông làm tất cả chuyện này… chỉ vì muốn trả thù cha tôi?”
“Không. Vì muốn có em.
Từ cái ngày em sinh ra – ông ấy đã giành mọi thứ, kể cả… người phụ nữ tôi yêu.”
K tiến lại gần.
“Chỉ cần em gật đầu… tôi sẽ trả lại con em, và biến mất mãi mãi.”
Vy run rẩy.
“Ông là đồ bệnh hoạn…”
Bất ngờ, từ trong tai nghe, giọng Khải Minh vang lên:
“Vy… giữ hắn nói chuyện. 5 phút nữa đội đặc nhiệm sẽ vào.”
Vy ngẩng đầu, ánh mắt kiên định:
“Tôi đồng ý. Nhưng… tôi muốn nhìn thấy con trước đã.”
K cười khẩy, đưa cô đến phòng giam.
Bên ngoài, Khải Minh cùng đội đặc nhiệm lặng lẽ bao vây khu nhà.
Phía trong – khi Vy thấy con trai mình bị trói trên ghế…
Cô nhào tới, ôm lấy con:
“Mẹ đến rồi… không sao nữa rồi…”
K bất ngờ cầm s.ú.n.g chĩa vào cô:
“Tôi nói rồi, đừng giở trò.
Em thuộc về tôi – hoặc không thuộc về ai cả.”
Đúng lúc tiếng còi đặc nhiệm vang lên.
“Cảnh sát đây! Bỏ s.ú.n.g xuống!”
K chửi thề, kéo Vy làm con tin. Nhưng…
BỐP!
Vy đạp ngược hắn ngã nhào, ôm con lùi lại.
“Tôi không còn là con bé 18 tuổi ngày xưa nữa!”
RẦM!
Khải Minh đạp tung cửa, s.ú.n.g chĩa thẳng.
“Bỏ cô ấy ra… hoặc mày c.h.ế.t tại chỗ.”
K gào lên:
“Mày cướp hết của tao – tao phải g.i.ế.c hết mới thỏa lòng!”
ĐOÀNG!
Phát s.ú.n.g vang lên.
3 phút sau…
K bị khống chế. Vy ôm lấy Thiên Bảo, gục vào lòng Khải Minh.
Cô thều thào:
“Chúng ta về nhà được chưa anh…”
Khải Minh ôm cả hai vào lòng, nghẹn ngào:
“Ừ. Về nhà thôi.
Gia đình nhỏ của anh.”