Bệnh viện Quốc tế Hong Kong – 9h sáng.
Ca mổ bắt đầu.
Phía ngoài phòng mổ, Vy ngồi co ro trên ghế, tay run run cầm con thú nhồi bông nhỏ Thiên Bảo ôm mỗi đêm.
Bác sĩ bước ra, nghiêm giọng:
“Ca mổ tim cho bé Thiên Bảo kéo dài 5 giờ. Chúng tôi sẽ làm hết khả năng.”
Cánh cửa phòng mổ khép lại.
Một khoảng cách mong manh ngăn giữa sự sống và mất mát.
Giờ thứ 1…
Khải Minh vẫn đứng bất động, ánh mắt lạnh như băng nhưng tay lại siết chặt lấy tay Vy.
“Nếu con vượt qua được… anh thề sẽ không bao giờ để hai mẹ con em phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào.”
Vy rúc đầu vào n.g.ự.c anh, nghẹn ngào:
“Chỉ cần con sống… em có thể đánh đổi mọi thứ.
Dù là cả danh phận, cả danh tiếng… em không cần gì hết.”
Giờ thứ 3…
Bên trong phòng mổ, tiếng máy móc vang lên dồn dập.
Tim của Thiên Bảo bất ngờ giảm nhịp đập đột ngột.
“Tình trạng trụy tim! Chuẩn bị sốc điện! Nhanh!”
Bác sĩ trưởng siết chặt hai tay:
“Không thể để mất cậu bé. Cậu ấy còn quá nhỏ…”
Phía ngoài, cùng lúc đó…
Vy bật khóc dữ dội, như có một linh cảm tồi tệ vừa ập đến.
“Em cảm thấy… con đang gọi em… em sợ lắm… Khải Minh…”
Anh ôm chặt lấy cô:
“Tin anh. Con là con của em – người mẹ mạnh mẽ nhất mà anh từng gặp.
Thiên Bảo chắc chắn sẽ không bỏ em.”
Giờ thứ 5 – 13h45 phút.
Một tiếng “beep—” kéo dài vang lên… tất cả mọi người c.h.ế.t lặng.
Tim Thiên Bảo ngừng đập.
“Chuẩn bị hồi sức! 1… 2… 3… sốc!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/om-tron-hanh-phuc/chuong-22-ca-mo-dinh-menh.html.]
Không phản ứng.
“Tiếp tục! Không được bỏ cuộc!”
💔 Ngoài phòng mổ, Vy gục xuống, tay ôm bụng:
“Con ơi… xin con… đừng bỏ mẹ…”
Trong khoảnh khắc nguy kịch nhất…
Một điều kỳ diệu xảy ra.
Tim bé đập trở lại.
“Tim phục hồi! Huyết áp ổn định trở lại!”
Toàn bộ ekip mổ òa lên.
Một y tá bật khóc:
“Cậu nhóc mạnh mẽ thật đấy… đúng là kỳ tích.”
14h25 – Ca mổ thành công.
Bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang, mỉm cười nhẹ nhõm:
“Ca mổ thành công. Tuy nhiên, bé cần theo dõi sát sau hậu phẫu.”
Vy ngã khụy xuống – nhưng là ngã trong hạnh phúc.
Khải Minh quỳ xuống ôm chầm lấy cô:
“Chúng ta làm được rồi… Em thấy không? Phép màu là có thật.”
Tối hôm đó. Trong phòng hồi sức.
Thiên Bảo tỉnh lại, đôi mắt yếu ớt mở ra.
Vy siết tay con:
“Mẹ ở đây… mẹ không đi đâu hết…”
Cậu bé mỉm cười yếu ớt:
“Mẹ… xinh đẹp quá…”
Khải Minh bật cười, cúi xuống:
“Con biết không? Con dũng cảm y như mẹ con. Còn anh hùng như ba.”
“Vậy… sau này con được gọi ba là ba thật không?” – Thiên Bảo hỏi.
Khải Minh nắm tay con trai:
“Không chỉ là ba.
Ba còn là người sẽ bảo vệ con đến hết đời.”