Sáng hôm sau.
Vy tỉnh dậy trong vòng tay Dương Khải Minh. Ánh nắng dịu dàng chiếu vào qua rèm cửa trắng, căn phòng ngập mùi hoa nhài và… hương da thịt còn vương lại sau một đêm triền miên cháy bỏng.
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng rút khỏi lòng anh để xuống bếp nấu bữa sáng bất ngờ.
Nhưng ngay khi bước xuống phòng khách, Vy c.h.ế.t lặng.
Trên bàn là một phong thư lạ – màu đỏ đậm, viền vàng.
Không ai biết ai đã để vào. Trên bì thư chỉ vỏn vẹn dòng chữ:
"Gửi tân nương – Vy Ngô."
Cô mở ra.
Bên trong là một tấm ảnh cũ – mờ nhưng rõ ràng là Vy thời cấp ba, mặc đồng phục, đứng trước cổng bệnh viện phụ sản.
Phía sau là dòng chữ viết tay nguệch ngoạc:
"Em nghĩ chuyện năm đó chôn được sao?
Hẹn em tại quán cà phê Mùa Xanh – 20h tối nay.
Đừng dẫn theo ai. Nếu không… cả anh ta cũng sẽ biết hết."
Vy nắm chặt tờ giấy, lòng lạnh buốt.
“Chuyện năm đó…”
Một bí mật mà **ngay cả Khải Minh cũng chưa từng nghe cô nhắc đến…
20h tối. Quán cà phê Mùa Xanh.
Vy mặc áo khoác dài, đeo kính và khẩu trang bước vào. Một góc khuất trong quán có bóng dáng một người đàn ông – tóc dài, gầy guộc, gương mặt bị thời gian mài mòn đến méo mó.
“Vy à… cuối cùng cũng đến.”
Cô ngồi xuống, tay siết lại.
“Anh là ai?”
“Không nhận ra à? Là người… đã cứu mẹ con em năm đó. Là người chở em đến bệnh viện khi em suýt c.h.ế.t vì mất máu.”
Vy tái mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/om-tron-hanh-phuc/chuong-19-bong-ma-trong-qua-khu-canh-cua-mo-ra-su-that.html.]
“Anh là… Minh Kha?”
Minh Kha – người từng là hàng xóm, hơn cô 6 tuổi, từng là một sinh viên y thực tập, lặng lẽ thương cô suốt bao năm.
Minh Kha rút trong túi ra một tập hồ sơ bệnh án.
“Em tưởng em đã mất con năm đó sao? Không… đứa bé được cứu sống.”
Vy đứng phắt dậy, ghế đổ ra sau.
“Anh nói gì?!”
“Anh đã đưa nó ra nước ngoài. Mẹ em xin anh hãy giữ kín mọi chuyện… để em không sống trong ám ảnh. Nhưng bây giờ em là vợ tổng tài. Em có quyền biết… đứa con trai của em vẫn còn sống.”
💥Cú sốc như sét đánh ngang tai.
Vy ngồi phịch xuống ghế, môi trắng bệch:
“Con… con em còn sống? Vậy nó… nó ở đâu?”
“Anh sẽ cho em gặp… nếu em đồng ý một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Đừng nói cho chồng em biết. Anh biết kiểu người như Dương Khải Minh – nếu anh ta biết em từng có con với người khác, anh ta sẽ không tha thứ.”
Vy giận run người:
“Anh dám uy h.i.ế.p tôi?”
Minh Kha cười nhạt:
“Anh không muốn uy hiếp. Anh chỉ muốn… em là của anh. Một đêm thôi, rồi anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời em. Em có con, có chồng, có danh tiếng. Còn anh… chẳng còn gì.”
Vy rút túi xách, đứng dậy:
“Nếu anh dám động đến tôi, tôi sẽ cho anh biết thế nào là kết thúc một cách nhục nhã nhất.”
🚗 Vy rời khỏi quán, mắt ngấn nước.
Cô vừa mất kiểm soát… vừa khao khát được ôm lại đứa bé từng nghĩ không còn trên đời.
Nhưng điều cô không biết…
👉 Trong xe cách đó 200 mét, Dương Khải Minh đang siết chặt vô lăng, ánh mắt băng lãnh.
“Vy, rốt cuộc… em đang giấu anh chuyện gì?”