27
Ba ngày , Phí Tố tìm , mang theo đơn ly hôn ký.
Tôi ngờ đồng ý nhanh như .
Tôi còn chuẩn sẵn sàng cho việc khởi kiện, bắt đầu liên hệ luật sư .
Anh khổ:
“Tôi tìm gặp Nhâm Vân Tịch, rời xa em. Dù dọa dẫm dụ dỗ, đều đồng ý.”
“Tối hôm đó, gặp trong một buổi tiệc doanh nghiệp. Cậu mặc vest chỉn chu, đúng chuẩn một tinh trong giới kinh doanh. Khi đó mới , là ấm mà nhà họ Nhâm mới nhận , là thừa kế duy nhất của Nhâm gia.”
“Khi nhắc đến tên em, thấy trong mắt ánh lên một tia dịu dàng.”
“Thần Thần, thua , thua đến còn gì nữa.”
“Trước , cũng từng yêu em như . Ngay cả bây giờ, vẫn yêu em. tại để mất em chứ?”
Tôi dậy, chuẩn rời . Anh tiếp:
“Lúc đến đây, thấy một gia đình ba ngang qua. Bố dắt theo một bé gái dễ thương, bé con nũng nịu đòi mua kẹo.”
“Tôi chợt nhớ , chúng cũng từng một đứa con. Là do chăm sóc em tử tế, nên mới giữ con.”
“Nếu lúc em mang thai, ở bên cạnh chăm sóc chu đáo, lẽ con sẽ rời .”
“Nếu con còn ở đây, chắc em cũng ly hôn với , ?”
“Mấy năm nay dám nhớ những chuyện làm, bởi mỗi nghĩ đến là tim đau như xé. Tại thể nhẫn tâm tổn thương em đến chứ?”
“Thần Thần, còn mặt mũi nào giữ em nữa.”
“Mất yêu nhất, là cái giá mà đáng trả.”
“Em , thả em tự do.”
28
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/om-lay-ngay-mai/chuong-16.html.]
“Có chuyện gì đang giấu em đúng ?” — Tôi trừng mắt Nhâm Vân Tịch.
Anh gãi đầu:
“Em ? Chồng cũ của em kể cho em ?”
“Khai thật thì khoan hồng.” — Tôi nghiêm mặt .
“À thì… cái nhà họ Nhậm , em bao giờ ?”
“Nhà họ Nhâm, gia tộc giàu nhất thành phố ?”
“Ừ. Bây giờ đầu chính là cha ruột của . Chuyện cũng khá... cẩu huyết. Năm xưa, một công tử nhà giàu đem lòng yêu cô gái lọ lem nghèo khó. Bất chấp sự phản đối của gia đình, dũng cảm đưa yêu bỏ trốn. Nghe vẻ lãng mạn nhỉ?”
Nhâm Vân Tịch nhạt đầy chua chát: “Tiếc là công tử nhà giàu quen sống sung sướng, sống cuộc đời bình thường lâu quá thì chịu nổi. Cuối cùng bỏ rơi vợ con để về với cuộc sống vốn của .”
“Sau đó, ngoan ngoãn theo sắp đặt của gia đình, chẳng bao lâu kết hôn sinh con.”
Tôi ngạc nhiên: “Sao em nhà họ Nhâm con cái?”
“Đứa con đó sinh mắc bệnh, điều trị suốt thời gian dài nhưng chỉ sống tám năm mất. Ông và vợ cũng cố gắng nhưng thể sinh thêm con nữa.”
“Thế nên... đến khi về già mới nhớ còn ?”
“Mấy năm nay, ông tìm nhiều , về nhà họ Nhâm. đều từ chối.”
“Mẹ thì ?”
“Bà mất mấy năm .”
“Trước đây luôn từ chối về, tại giờ ...?”
Ánh mắt Nhâm Vân Tịch đầy sâu sắc, tình cảm dạt dào như tràn khỏi đáy mắt.
“Hôm đó, chồng cũ của em đến tìm , với dáng vẻ kênh kiệu ngạo mạn. Anh thực sự kích động. Thần Thần, thể chịu khổ, nhưng em chịu thiệt. Anh cho em một cuộc sống hơn, trở thành điểm tựa vững chắc của em.”
Tôi ôm lấy : “Thực cần làm thế, em cũng khá giả, đủ để hai sống sung túc .”
Anh khẽ : “Thật cũng vì em. Anh cũng nghĩ thông , tiếp tục cố chấp nữa. Mẹ năm xưa kết hôn với ông , nên là thừa kế hợp pháp. Với năng lực của , từ nhỏ đến lớn đều đầu, giờ về nhận nhà họ Nhâm chẳng qua cũng là nể mặt họ thôi.”