Ôm Kẻ Thù Về Làm Bố Con Gái Tôi - Chap 3
Cập nhật lúc: 2025-07-29 10:35:19
Lượt xem: 188
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
8
“Em đang làm gì thế?”
Một giọng vang lên bất ngờ làm giật nảy . Kết quả là tay run lên, cái xẻng đang cầm bay thẳng nồi.
“A a a!”
Trong tích tắc như gió lướt qua, một bóng đen lướt qua mắt – nhưng mặt thấy đau đớn gì cả.
Là Tần Thư kéo lòng, chắn cho .
“…”
Tôi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt của ánh lên một tia sáng nhỏ vụn mà hiểu nổi.
“Tiềm Tiêm, em đúng là ngốc hết thuốc chữa.”
“…”
Hu hu.
Bị mắng .
Tôi lập tức đẩy , thầm mắng bản tim lệch một nhịp.
Khi , thấy chiếc sơ mi trắng sạch sẽ của dính đầy vệt dầu vàng chóe.
“Anh…” – như gì đó thôi.
Tôi quanh bếp theo ánh mắt – và lập tức cảm thấy tai nóng lên: cái bếp… như trải qua chiến tranh.
“Thôi, em phòng khách .”
Nghe sự chán chường trong giọng của , cũng khách sáo.
Hê hê.
Muội Muội ơi, đến ôm con đây!
Cuối cùng, cũng sờ, ôm Muội Muội trong lòng.
…
Tần Thư khỏi bếp, bàn ăn sẵn ba món một canh.
“, rửa tay, ăn cơm thôi.”
“Dạ đến ngay!”
Đến khi bàn mới phát hiện… trả lời một cách quá là tự nhiên.
Tay nghề nấu ăn của Tần Thư… vượt xa tưởng tượng của .
Hơn nữa, còn chuẩn cả phần ăn riêng cho Muội Muội.
Nhìn bé đang ngoan ngoãn ăn ngon lành bên chân , lòng dâng trào đủ loại cảm xúc.
Bữa ăn , yên tĩnh đến kỳ lạ – và hiếm khi hòa thuận như .
Ăn xong, chủ động dậy định rửa bát, nhưng nhanh chân hơn:
“Để .”
Hơ.
Hôm nay cái tên … thật sự giống một đàn ông của gia đình.
Trời dần tối, trong nhà chỉ một nam một nữ, khí cũng bắt đầu kỳ kỳ.
Tôi ôm Muội Muội, định mở lời thì điện thoại rung lên – là tin nhắn của cô chủ nhỏ.
“Làm phiền nhé~ Muội Muội ở bên hai quen ?”
“Rất , bé ngoan lắm, mềm mềm đáng yêu nữa.”
“Vậy… thể phiền hai chụp một tấm ảnh chụp chung với bé cho xem ?”
Cô vẫn còn yên tâm.
Tôi mím môi, sang Tần Thư.
“Cô tụi chụp ảnh chung với Muội Muội.”
“Đương nhiên .”
Nói xong, Tần Thư đặt laptop xuống bàn , đó ôm Muội Muội sát cạnh .
Rõ ràng là… quá chuyên nghiệp!
Tôi cầm điện thoại, ép mặt sát mặt Muội Muội. Ngay khoảnh khắc bấm chụp, cúi đầu – cằm khẽ đặt lên đầu .
Tư thế … mật quá đà đó?!
Tôi chụp , nhưng ung dung về chỗ.
Hết cách, đành gửi tấm hình "gia đình ba hạnh phúc" cho cô chủ nhỏ.
Vài giây ...
Cô gửi một sticker “Tuyệt vời ông mặt trời”.
Tôi thở phào.
Trước , mỗi ngày đều trang cá nhân của cô để xem ảnh Muội Muội.
Giờ thì… mỗi ngày đều đến nhà Tần Thư để Muội Muội.
Hừ.
Gai xương rồng
Giống như … nhận nuôi mèo, mà là nhận nuôi một nỗi cô đơn.
9
Ba ngày , nhận tin nhắn từ cô chủ nhỏ.
Chị công tác về, tối nay ghé qua thăm Muội Muội.
Lúc nhận tin, và Tần Thư đang ăn tối – vẫn là cơm nấu.
Tính , ăn cơm nấu ba ngày .
Mỗi bữa đều hợp khẩu vị một cách hảo, đến mức đồ ăn ngoài cũng chẳng thấy ngon nữa.
Hu hu.
Bao tử đúng là tiền đồ gì hết.
“Sao thế?” – giọng Tần Thư mềm hơn mấy hôm .
Sau vài ngày sống chung, đôi khi cứ cảm thấy như mơ.
Bố ngày xưa cũng như : bố nấu cơm, bố rửa bát, bố làm, bố dọn dẹp...
Mẹ ăn xong là lăn ghế sofa chơi.
Còn bây giờ, mỗi ăn xong cũng lăn ghế vuốt mèo.
Cái kiểu … đúng kiểu vợ chồng lâu năm còn gì?!
Tôi lập tức lắc đầu, xua mấy ý nghĩ kỳ quặc trong đầu.
“Cô chủ nhỏ tối nay sẽ tới thăm Muội Muội.”
Tần Thư đặt đũa xuống, : “Ăn no ?”
Tôi gật đầu theo phản xạ.
“Vậy cùng một lát. Em cửa chờ, thu dọn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/om-ke-thu-ve-lam-bo-con-gai-toi/chap-3.html.]
Đi?
Đi ?
Tôi tròn mắt , vẻ mặt mơ hồ.
Tần Thư thản nhiên : “Giúp em dọn ít đồ, chuyển về đây.”
“…”
“Hay là… để Muội Muội mang ?”
Hu hu.
Không !
Ý là: trong nhà thở của , dễ cô nghi ngờ, nên dọn vài món đồ qua – để giả vờ là đang sống cùng.
Dù thì… cũng chỉ ở tạm một đêm.
Nghĩ cũng hợp lý.
Về đến nhà, theo lời nhắc nhở, thu dọn một đồ dùng mang “khí chất cá nhân rõ ràng” nhất thể.
Trước khi , bỗng lóe lên một ý.
“Đợi chút!”
Tôi lao thư phòng, lôi cái gối ôm in hình mặt , trong ánh mắt bàng hoàng của Tần Thư.
Hu hu.
Tôi cũng , chỉ là hôm tiện tay chụp cái hình gối gửi cho cô chủ nhỏ thôi mà!
Ánh mắt … đổi hẳn.
Tôi chột cúi đầu, lẩm bẩm: “Đi thôi…”
…
Cả cả về mất gần một tiếng.
Trở nhà , nhanh chóng bày biện đồ đạc. Riêng cái gối hình – đặt luôn ghế sofa, ngay chỗ dễ thấy nhất.
Khi từ nhà tắm bước , thấy Tần Thư đang im lặng chằm chằm cái gối với ánh mắt sâu thăm thẳm…
Hy vọng phát hiện đây là "đồ để xả stress" mà chuyên dùng để… bóp nghẹn!
Tất cả chuẩn xong, chỉ còn chờ cô chủ nhỏ tới là xong.
Lần , thời gian cô hẹn… lệch.
Tần Thư đang xử lý email trong thư phòng, ôm Muội Muội đợi mãi – đến tận mười hai giờ đêm, mà vẫn thấy bóng dáng .
Muội Muội ngủ luôn trong lòng , còn thì ngáp liên tục.
Tôi ngó thư phòng, nhịn nhắn tin:
“Chị ơi, chị sắp tới ạ?”
“Sắp .”
“…”
Tôi đoạn chat… ngẩn .
Vì một tiếng , chị cũng nhắn y chang: “Sắp .”
Không còn cách nào, tiếp tục chờ.
Sau khi đặt Muội Muội ổ cho ngủ ngon, lướt Douyin cho tỉnh táo.
Lúc đầu thề là chỉ xem mấy clip bình thường thôi…
– hiểu mấy nhảy hiphop cứ thích vén áo khoe cơ...
Tôi mà ngu cả .
10
“Xem vui ?”
Một giọng trầm thấp vang lên ngay lưng .
Tôi hoảng quá, tay run bấm luôn tim … cơ bụng của đang nhảy.
“…”
“, em thích kiểu đó hả?”
Tần Thư tháo kính, chậm rãi , ánh mắt sắc như xuyên thấu tim gan phèo phổi.
Tôi dựng tóc gáy.
Cảm giác gì đó… sai sai!
lúc – chuông cửa vang lên.
Tôi như cá gặp nước, bay khỏi sofa, chạy mở cửa.
Hu hu.
Cô chủ nhỏ đúng là thiên thần cứu mạng.
Vừa bước , cô than luôn:
“Khát c.h.ế.t mất tiêu!”
Nói xong liền thẳng bếp, mở tủ lạnh, lôi chai nước lạnh tu ừng ực.
Tôi: ???
Tần Thư cũng liếc mắt chị .
“Ui, xin nha~ Tôi mới xuống máy bay, còn thích nghi múi giờ. Với cả… nhà giống nhà quá trời.”
Ờ… lý do đó cũng tạm .
“Muội Muội ?” – cô hỏi.
Tôi lập tức dắt chị tới chỗ bé đang ngủ.
Chị quanh một lượt, gật gù hài lòng: “Không tệ. Nhìn hai chăm sóc bé . Tôi yên tâm .”
“Lần đến thì nhớ đến sớm hơn.” – Tần Thư điều ngại mở miệng.
Cô chủ nhỏ sững , áy náy chúng :
“Xin nha~ Làm phiền đến… đời sống ban đêm của hai . Lần sẽ tranh thủ đến ban ngày.”
“…”
Tôi còn kịp giải thích thì chị xoay cửa.
Tôi và Tần Thư tất nhiên tiễn tận cửa.
Trước khi thang máy, cô đột nhiên đầu :
“À đúng . Tôi sắp định cư nước ngoài. Thời gian tới sẽ ghé thăm bé vài , đó chắc khó cơ hội nữa. Hai … tiện ?”
“Được.”
“…”
Tôi còn kịp hồn thì cửa thang máy khép .
Tôi đây chẳng qua chỉ nhận nuôi một con mèo thôi mà…
Sao rắc rối như nhận nuôi một đứa con trời?