ÔM CON BỎ CHẠY, THÁI TỬ GIA PHÁT ĐIN - Chap 3

Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:55:35
Lượt xem: 646

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

8

Hôm sau.

Theo định vị mà Giang Niệm gửi, tôi dẫn Yên Yên đến trường mẫu giáo này.

Khuôn viên trường không lớn, còn có giáo viên chuyên trách giải thích và hướng dẫn.

Yên Yên, với tính cách hoạt bát của mình, nhanh chóng hòa vào nhóm các bạn nhỏ.

Sau khi xác nhận nơi này đủ an toàn.

Tôi dặn dò Yên Yên vài câu.

Rồi đi sang quán cà phê đối diện trường để mua một ly cà phê.

Vừa trả tiền xong...

Một cuộc gọi lạ đột nhiên đến.

Tôi theo phản xạ nhấc máy, nghi ngờ hỏi: “Alo?”

Đầu dây bên kia im lặng, nhưng mí mắt phải của tôi giật liên tục.

Khi tôi định cúp máy.

Một giọng nam trầm khàn vang lên.

Giọng cuối kéo dài, như thể từ kẽ răng nghiến ra, mang theo nỗi oán hận vô tận:

“Đã tìm thấy em rồi.”

“Tô Mãn Mãn.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó.

Lưng tôi lập tức đổ mồ hôi lạnh, không nghĩ ngợi gì liền cúp máy ngay.

Chồng cũ sao tự nhiên lại “đội mồ sống dậy” thế này?

Không phải, anh ta sắp kết hôn rồi, còn rảnh rỗi để quan tâm đến chuyện này?

Tình hình khẩn cấp, tôi không kịp lấy cà phê.

Mà quay người chạy về phía trường mẫu giáo, muốn đưa Yên Yên rời khỏi đây.

Tuy nhiên, khi tôi vừa bước ra khỏi quán cà phê.

Thì đã bị năm sáu người vệ sĩ mặc đồ đen bao vây.

Vệ sĩ đứng đầu chỉ tay về phía chiếc xe sang gần đó, lịch sự gật đầu với tôi và nói:

“Cô Tô, thiếu gia đang đợi cô trên xe.”

Đơn thương độc mã khó mà đối phó với đám đông.

Giờ tôi còn kêu cứu kịp không nhỉ?

Dưới ánh mắt của nhiều vệ sĩ.

Gai xương rồng

Tôi từ từ tiến đến bên chiếc xe sang.

Rồi tôi liền bước nhanh qua một bên để chạy trốn.

9

Trong khoảnh khắc quan trọng.

Cửa xe bị mở ra một cách mạnh mẽ.

Lãng Hành, trong bộ vest chỉnh tề, cao ráo, dễ dàng nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi quay lại.

Anh ta nhìn xuống tôi từ trên cao, giọng điệu lạnh lùng:

“Trốn? Tôi xem em còn có thể trốn đi đâu.”

Trong khoảnh khắc quan trọng này, tôi bỗng nhiên nhớ đến một câu nói trong các tiểu thuyết của bọn tổng tài.

Cô ấy trốn, anh ấy đuổi theo, cô ấy không thể bay lên......

Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được mà bật cười.

Lãng Hành liếc tôi bằng ánh mắt sắc lạnh.

Tôi lại ngừng cười.

Ánh mắt của anh ta lạnh lùng: “Cười đi, sao không tiếp tục cười nữa?”

Tôi lắp bắp: “Anh biết đấy, tôi vốn không thích cười.”

Lang Hành kéo mép môi, định kéo tôi lên xe.

Mặc dù tôi không hiểu anh ta đang nghĩ gì.

Nhưng, trong trường mầm non còn có một “át chủ bài” nữa!

Nếu anh ta phát hiện ra sự tồn tại của Yên Yên , thì chắc chắn sẽ rắc rối.

Nghĩ đến đây, tôi liền nhảy vào xe.

Yên Yên có thể để Giang Niẹm đến đón, nhưng tuyệt đối không thể xuất hiện trước mặt Lang Hành!

Thấy tôi chủ động như vậy, anh ta nhíu mày.

“Mãn Mãn, cô lại định giở trò gì nữa?”

Chưa để tôi kịp trả lời, cửa xe bỗng bị kéo mở.

Tôi thấy một chiếc kiếm nhựa bay vù vù, nhắm thẳng vào Lãng Hành.

Cùng lúc đó, tôi nghe thấy giọng nói đầy khí thế của Yến Yến:

“Đồ xấu, dám bắt nạt mẹ, ta là kỵ sĩ Yến Yến, sẽ det ngươi!”

Yến Tến vung kiếm, liên tục c.h.é.m vào người Lang Hành.

Kết quả c.h.é.m một hồi lâu, chiếc kiếm bị gãy, còn Lãng Hành thì không bị thương chút nào.

Tim tôi lập tức thót lên cổ họng.

Con gái yêu, sao con lại tự chạy ra ngoài rồi!

Còn bọn vệ sĩ nữa, các ngươi lại cho phép một cô bé nhỏ tuổi mở cửa xe tùy ý như vậy sao?

“Đuổi việc, tất cả đều đuổi việc!”

Khuôn mặt tôi trở nên trắng bệch.

Lãng Hành thì mặt mày đăm chiêu.

Yến Yến thấy tình hình không ổn, lập tức gào lên rồi quay người bỏ chạy:

“Công chúa mẹ đừng sợ, con sẽ đi tìm thuộc hạ của con cứu mẹ!”

Điều này khiến tôi vừa cảm động vừa buồn cuòi.

Vừa nãy ánh sáng rất mờ, Lãng Hành có lẽ không nhìn rõ được diện mạo của Yến Yến.

Tôi lấy hết can đảm nhìn về phía anh, nhẹ nhàng nói:

“Tôi sẽ giải thích về chuyện trước đây, Lang Hành, anh có thể thả tôi xuống không?”

“Anh cũng thấy đó, con gái tôi đang chờ bên ngoài.”

Câu nói này như chạm vào điểm nhạy cảm của Lãng Hành.

Anh ta bất ngờ tiến lại gần, nắm lấy cằm tôi, nghiến răng nói:

“Mãn Mãn, em giỏi thật đấy, ra nước ngoài vài năm mà con gái đã lớn thế này rồi!”

Lúc này tôi xác nhận.

Lãng Hành hoàn toàn không nghĩ rằng Yến Yến là con của anh ta.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, tôi quyết định thêm dầu vào lửa, vì vậy tôi cố cứng rắn bịa đặt:

“Đúng vậy, tôi đã kết hôn rồi, mong anh hãy tự trọng.”

“Tôi và chồng tôi rất hạnh phúc, chúng tôi là một gia đình...”

Không ngờ, tôi chưa nói xong câu thì Lãng Hành đã kéo tôi vào lòng, giọng điệu hung hãn:

“Em làm sao biết được, tôi lại thích phụ nữ có chồng?”

Nghe vậy, tôi sững sờ.

Trời ơi, bộ não tôi như muốn nổ tung.

Anh chơi có vẻ bảnh quá nhỉ!

Ngay lúc này, cửa xe lại mở ra.

Yến Yến chống hông, ra lệnh cho cậu bé đứng sau:

“Chính cái tên xấu xa này đã bắt nạt mẹ tôi, mau đánh hắn cho tôi!”

Không ngờ, cậu bé lùi lại một bước, ngượng ngùng gọi một tiếng “thúc thúc”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/om-con-bo-chay-thai-tu-gia-phat-din/chap-3.html.]

Lang Hành không hề biến sắc, chỉ gật đầu.

Tôi nhìn kỹ lại.

Phát hiện ra cậu bé này chính là cậu bé hôm trước ở sân bay!

Sau này tôi mới biết.

Lãng Hành được chị nhờ đi đón cháu mình tan học.

Kết quả là, anh vừa đi trên đường thì tình cờ thấy được bóng dáng của tôi.

Đúng là khéo đến mức không thể tin nổi! 

10

Lãng Hành đã dẫn tôi và Yên Yên vào biệt thự.

Vài năm đã trôi qua, nhưng biệt thự vẫn không thay đổi chút nào, thậm chí cả phòng của tôi cũng giữ nguyên.

Thấy tôi nhìn quanh, Lãng Hành hừ nhẹ:

"Phong cách không thay đổi vì tôi lười đổi mới."

"Tô Mãn Mãn, đừng nghĩ ngợi lung tung."

Tôi đầy thắc mắc.

Tôi có nghĩ ngợi gì đâu, sao bạn lại cảm thấy bất an vậy?

Yên Yên bước vào môi trường mới và có chút phản kháng.

Cô bé nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, nhìn Lãng Hành với vẻ đề phòng, sẵn sàng chiến đấu:

"Chú xấu, đừng hòng tách mẹ và cháu ra!"

Lãng Hành im lặng một lúc.

Nhưng rõ ràng anh không có ý định tranh cãi với trẻ con, chỉ khẽ búng tay.

Một vài cô giúp việc trẻ trung dễ thương đẩy một xe đầy đồ ngọt, đồ ăn vặt và đồ chơi tiến đến.

Họ xoay xoay váy, ân cần hỏi:

"Tiểu thư Yên Yên, có muốn chơi trò gia đình với chúng tôi không? Chúng tôi đã chuẩn bị trà chiều cho cháu ở vườn rồi."

Tôi chỉ có thể nhếch môi.

Thật là một chiêu thương trường khéo léo!

Nhưng chiêu này thực sự hiệu quả, ngay cả với một đứa trẻ trưởng thành như Yên Yên cũng không thể từ chối.

Cô bé nuốt nước bọt, nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu.

Tôi vỗ đầu cô bé, nhẹ nhàng nói: "Đi đi, con yêu."

Yên Yên tuy đi một bước lại quay đầu nhìn, nhưng khóe miệng rõ ràng còn khó giữ hơn cả AK.

Cô bé rất thích chơi trò gia đình!

Yên Yên đi rồi, cuối cùng tôi và Lãng Hành cũng có thể nói chuyện của người lớn.

Mặc dù không biết anh thực sự muốn gì.

Nhưng tôi nói thẳng:

" Lãng Hành, sắp kết hôn với cô gái của anh rồi, hãy để quá khứ lại phía sau."

"Mặc dù trước khi rời đi, tôi đã nhận từ mẹ anh ba mươi triệu nhưng...."

Lãng Hành ngớ ra, khuôn mặt tuấn tú bỗng hiện lên vẻ khó tin, cắt lời tôi.

"Ai nói tôi sắp kết hôn? Mãn Mãn, em nghĩ ai cũng giống em, một khi đã bỏ đi thì lập tức tìm được người mới sao?"

Anh nhận ra điều gì đó, lông mày kiếm càng nhíu chặt, ánh mắt sâu thẳm:

"Chờ đã, em cũng nhận ba mươi triệu từ mẹ tôi sao?"

Hả?

Hóa ra anh còn không biết chuyện này!

Cứu tôi với, tôi đã nói những gì vậy chứ!

Bối Lãng Hành rõ ràng đã tức giận.

Cằm anh căng cứng, một lúc lâu sau, anh nở một nụ cười lạnh lùng:

" Mãn Mãn, vậy em dự định trả lại ba mươi triệu này như thế nào?"

Một khoản nợ khổng lồ đột ngột ập đến, tôi như bị sốc.

"Tôi biết anh rất tức giận, nhưng đừng vội, số tiền này là mẹ anh tự nguyện tặng mà."

Nghe vậy, Lãng Hành liếc tôi với vẻ thích thú, giọng nói hơi khàn:

"Làm sao em có thể chứng minh rằng mẹ tôi tự nguyện cho em? Biết đâu bà bị em lừa thì sao?"

Quả thật là một bộ mặt của kẻ tư bản!

Chưa kịp cho tôi phản bác.

Lãng Hành nhìn tôi từ trên cao, khóe miệng từ từ nhếch lên thành một nụ cười chế nhạo:

"Nếu tính theo một triệu mỗi tháng, thì ba mươi triệu này, em ít nhất phải ở cụgf tôi hai năm rưỡi."

" Mãn Mãn, nếu em không muốn, tôi cũng không ngại sử dụng một số biện pháp cưỡng chế."

"Không phải chứ, anh còn định dùng biện pháp cưỡng chế nữa sao."

Tôi muốn nói gì đó.

Nhưng Lãng Hành rõ ràng không còn là chàng trai ngây thơ dễ lừa như vài năm trước.

Hiện tại, anh ta là phiên bản tổng tài bá đạo pro max, toát lên một khí chất đầy nguy hiểm.

Lãng Hành thậm chí không cho tôi quyền từ chối.

Anh có vẻ có việc phải giải quyết.

Chỉ để lại một câu "Biết điều thì ở lại biệt thự chờ tôi" rồi quay lưng rời đi.

11

Tôi chắc chắn sẽ không chịu thua.

Mà lập tức gọi điện cho mẹ anh ta.

Lúc này, tôi hoàn toàn tin rằng chúng tôi là những đồng đội trên cùng một con thuyền.

Quả nhiên, mẹ anh ấy ngay lập tức nghe máy.

Tôi nhanh chóng tóm tắt sự việc:

"Cô ơi, con bị con trai cô nhốt trong biệt thự, cô giúp con với!"

Không ngờ, mẹ Bối thở dài:

"Tiểu thư Tô, cô thật sự như mạng 2G vậy, hai người đó sớm đã không còn khả năng rồi."

"Lúc đó tôi đã hiểu lầm, tưởng rằng họ có thể nảy sinh tình cảm, nhưng thực ra Linh Chu Hạo đã có bạn trai từ lâu rồi."

"Còn gì khác không? Nếu không có, tôi sẽ tắt máy."

Tôi ngớ người một chút, liền tung chiêu cuối:

"Cô ơi, cô cũng không muốn con trai đẹp trai, giàu có của cô bị tôi, một cô gái bình thường, quấy rầy chứ..."

Mẹ anh ất nghe vậy, giọng điệu bình tĩnh:

"Người thông minh không rơi vào tình yêu, không lặp lại sai lầm cũ."

"Bây giờ tôi không quản được con trai mình, thì cứ để nó cùng cô chìm trong nước thôi."

Bà nhanh chóng tắt máy.

Tôi ngỡ ngàng.

Đây có phải là tiếng Trung không, sao nghe kỳ lạ quá vậy?

Tôi không cam lòng, tiếp tục gọi .

Sau ba cuộc gọi liên tiếp bị cúp, tôi bất ngờ nhận được hai tin nhắn.

Một tin nhắn thông báo: "Số tiền một triệu nhân dân tệ đã vào tài khoản của bạn."

Một tin nhắn khác: "Đủ rồi, đừng làm phiền tôi nữa."

Tin trước làm ấm lòng, còn tin sau khiến tôi cảm thấy lạnh lẽo.

Tôi chán nản mở ứng dụng kiểm tra số dư tài khoản.

Rồi cười buồn.

Thôi được, ở đây vài ngày cũng không có gì to tát.

Cũng không phải vì tiền đã vào tài khoản. 

Loading...