Suốt nửa tháng , con bé cứ ở trong trạng thái ý thức mơ hồ, trí nhớ cũng giảm sút, cuối cùng bỏ lỡ kỳ thi Cao khảo.
Vì chuyện , Tô Lâm Trạch đả kích mạnh, cả trở nên điên điên khùng khùng.
Hứa Giai Văn thừa cơ đơn ly hôn, đợi đến khi phán quyết của tòa án đuổi ông về nhà đẻ.
Sau khi kết quả Cao khảo công bố, Giang Lâm đỗ Đại học Chiết Giang như ý nguyện.
Ngày tổ chức tiệc chúc mừng, Hứa Giai Văn xách theo quà cáp tự tiện tìm đến.
"A Sênh, đây là món quà chuẩn cho Giang Lâm, chúc mừng thằng bé đỗ trường đại học mong ."
Tôi nhận, lịch sự từ chối: "Cảm ơn, quà thì cần ."
Bàn tay cô lúng túng dừng giữa trung, bỗng nhớ điều gì đó, thò tay túi trong của áo vest lấy hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ.
"A Sênh, và Tô Lâm Trạch ly hôn , từ nay về sẽ còn bất kỳ liên hệ nào với nữa."
"Năm đó khi ly hôn với , thường xuyên mơ thấy , nhớ những điều dành cho , những gì hy sinh, mới nhận mà thật sự thể rời xa chính là ."
"Mười tám năm qua, bao giờ quên , mãi đến mấy ngày gặp ở trường học, mới nhận yêu bấy lâu nay vẫn luôn là ."
"Tôi điều tra rõ ràng , Giang Lâm là con nuôi của , những năm qua vẫn luôn độc , chắc chắn là đang đợi đúng ? Bây giờ ly hôn , chúng thể với ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nut-that-18-nam/chuong-9.html.]
Đôi mắt cô đỏ hoe, trong giọng nghẹn ngào dường như kìm nén nỗi đau vô tận, mỗi một chữ thốt đều run rẩy.
Nghe lời xin muộn màng suốt mười tám năm của cô , bật thành tiếng.
"Hứa Giai Văn, năm đó cô hết đến khác phản bội , còn hại c.h.ế.t con của chúng , cô lấy tư cách gì mà cho rằng vẫn còn đang đợi cô?"
Hốc mắt cô đỏ bừng, theo bản năng định đưa tay kéo lấy nhưng vô lực buông xuống: "Là với ."
Tôi xua tay: "Cô tưởng một câu xin của cô thể xóa sạch tổn thương mà chịu đựng đây ?"
Hứa Giai Văn áy náy cúi đầu, ánh hoàng hôn buông xuống mặt cô , hằn rõ những nếp nhăn nơi khóe mắt càng thêm sâu.
Cô còn gì đó, nhưng giọng cứ run rẩy, một chữ cũng thốt .
"Bố ơi, dì Trương tặng cho con bộ ba sản phẩm Apple , bố mau đây xem ."
Ở phía xa, Giang Lâm đang ôm món quà của Trương Ngữ Ninh, hớn hở vẫy tay gọi .
😁
Tôi mỉm đáp một tiếng, đầu Hứa Giai Văn cuối.
"Cô , chúng bao giờ thể nữa ."
Sau khi bước , từ nay về mỗi một ngả, hẹn ngày gặp .