Nữ Y Sĩ Nông Môn Bị Chiến Thần Vương Gia Cưỡng Liêu Đi - Chương 261: Áo choàng lớn
Cập nhật lúc: 2025-09-27 08:12:39
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Kho hàng phía Tây thành, vốn là nơi triều đình dùng để cất giữ một vật tư khẩn cấp dùng để ứng phó khi thiên tai ập đến. Chỉ là những năm gần đây, quốc khố trống rỗng, một nửa kho hàng phía Tây thành bỏ trống.
Trận tuyết tai ập đến, phần lớn nạn dân đều an trí tại đây. Lâm Kiều An tuy nghĩ đến việc kho hàng phía Tây thành sẽ đông , nhưng đến khi họ đặt chân tới, vẫn chấn động. Nàng nghĩ sẽ nhiều , nhưng thực sự ngờ đông đến .
Những kho hàng dùng để an trí nạn dân tới tám cái, mỗi kho đều lớn bằng một sân bóng rổ thời hiện đại. Lâm Kiều An từ kho thứ nhất thẳng đến kho cuối cùng, bên trong đều chật cứng .
Một kho hàng lớn như , ít nhất cũng năm sáu ngàn . Tám kho hàng cộng bốn năm vạn nạn dân, mà đây mới chỉ là một phần trong đó. Vẫn còn một bá tánh ở các điểm an trí khác tập hợp .
Hơn nữa, hiện tại đường , Lâm Kiều An còn thấy ít bá tánh đội gió vượt tuyết mà vội vã đến. Hiện giờ tuyết tai mới chỉ bắt đầu, còn gần trọn hai tháng nữa mới qua mùa lạnh nhất ở Kinh đô Ly Nguyệt.
Lâm Kiều An giữa gió lạnh, từng kho một tìm kiếm khắp nơi nhưng thấy Sở Diệp Thần. Sau khi hỏi thăm một vòng, nha dịch liền dẫn họ đến một căn phòng tạm thời bố trí bên cạnh kho hàng, cũng là nơi Sở Diệp Thần dùng để làm việc.
Căn phòng lớn, cách bài trí bên trong cũng đơn giản: một chiếc giường đơn sơ, một chiếc ghế, và một chiếc bàn. Trên bàn đặt ít tấu chương.
Mãi đến lúc , Lâm Kiều An mới Sở Diệp Thần ngoài cứu nạn dân . Lâm Kiều An đặt đồ xuống xong, liền dẫn Diệp Tinh kho hàng an trí nạn dân.
Nạn dân trong kho hàng, phần lớn đều là bá tánh bình thường. Ngày thường họ sống trong những căn nhà tranh rách nát. Bình thường thì , nhưng khi trận đại tuyết mấy chục năm mới một ập đến, nhà cửa của họ liền trực tiếp tuyết đè sập.
Lại một , vốn là lưu dân hoặc ăn mày nơi nương tựa ở Kinh đô. Tuyết tai đến, triều đình nơi che gió chắn tuyết, còn đồ ăn, thế là đều vội vã chạy đến.
Bên trong ngoài già, trẻ nhỏ và phụ nữ , cũng ít nam tử trẻ tuổi khỏe mạnh. Không bao lâu , khi Lâm Kiều An bước khỏi một căn lều, liền Tĩnh Vương điện hạ của họ trở về. Lâm Kiều An lúc mới hướng về căn phòng của Sở Diệp Thần mà tới.
Vừa tới cửa, liền thấy giọng của Diệp Phong truyền từ trong phòng: "Chủ tử, lương thực chúng chuẩn đây, nếu cứ tiêu hao như , nhiều nhất cũng chỉ đủ ăn năm ngày nữa. Nạn dân quá đông, một bá tánh mỗi ngày uống cháo, một ngày cũng ăn hết mấy ngàn cân lương thực."
"Điều còn kể, hiện tại khắp nơi đều là tuyết đọng. Chưa đến việc chúng đủ bạc để mua lương thực , cho dù chúng thể mua đủ lương thực, thì thời tiết bây giờ cũng thể vận chuyển ."
"Triều đình hứa hẹn một triệu lượng bạc, hiện tại mới chỉ đến năm mươi vạn lượng. Lương thực, áo mùa đông, củi đốt, dược liệu, tất cả những thứ đều cần bạc. Bây giờ vật giá bên ngoài càng tăng vọt, lượng nạn dân cũng ngừng tăng lên, còn chẳng khi nào mới kết thúc."
Trong phòng im lặng một lúc lâu, đó mới truyền giọng bất lực mang vài phần mệt mỏi của Sở Diệp Thần: "Hiện tại tổng cộng bao nhiêu nạn dân thu dung ?"
"Cộng dồn các nơi ở Kinh đô , vượt quá bảy vạn nhân khẩu. Các thành trấn khác xung quanh Kinh đô bao nhiêu , vẫn , tạm thời liệu truyền về."
Một khác tiếp lời: "Vương gia, mau nghĩ cách ! Cứ tiếp tục như , những bá tánh dù c.h.ế.t cóng, cũng sẽ c.h.ế.t đói. Số ở đây vẫn đang ngừng tăng lên, theo tình hình mà phát triển, đầy hai ngày nữa, tất cả các nơi an trí tạm thời sẽ chật kín."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/nu-y-si-nong-mon-bi-chien-than-vuong-gia-cuong-lieu-di/chuong-261-ao-choang-lon.html.]
Sở Diệp Thần trầm giọng : "Nếu bộ lương thực trong kho lương đều mở kho phát hết, thì thể duy trì bao lâu?"
Vừa lời , các quan lớn nhỏ mặt đều nhao nhao ngăn cản: "Vương gia, ạ! Lương thực của chúng vốn nhiều, hơn nữa lương thực còn đều là lương thực dự trữ chiến tranh. Nếu lương thực một khi dùng hết, nước khác , khi gió tuyết dừng , nước đó thừa cơ xâm nhập, Ly Nguyệt của chúng sẽ lâm nguy."
" , Vương gia. Lương thực dự trữ chiến tranh , nếu thánh chỉ của Hoàng thượng, tuyệt đối thể động tới. Hiện tại Hoàng thượng bệnh nặng, nếu lúc khác nắm nhóp nhép, vạn nhất Hoàng thượng... đến lúc đó sẽ bao giờ thể xoay nữa."
Nghe xong lời , Sở Diệp Thần lạnh lùng : "Bổn vương cho phép các ngươi những điều ? Bổn vương hỏi các ngươi là, nếu bộ kho lương mở phát hết, thì còn thể duy trì bao lâu."
"Huống chi, bất kể là tướng sĩ Ly Nguyệt của các vị đang đây, chúng vốn dĩ tồn tại là để bảo vệ bá tánh Ly Nguyệt của . Nếu chúng thể che chở bá tánh, bá tánh nuôi dưỡng chúng , thì còn tác dụng gì?"
Nhất thời, một đám quan viên mặt đều lập tức cứng họng.
Một lúc lâu , một quan viên nhỏ giọng : "Vương gia, nếu bộ kho lương mở phát hết, trong trường hợp lương thực mua từ phương Nam tới, thì lương thực hiện tại đại khái đủ cho bá tánh Kinh đô một tháng, nhưng trận tuyết tai ước chừng còn kéo dài hai tháng nữa."
Ngay lúc đều nghĩ Sở Diệp Thần sẽ lệnh cho tất cả mở kho phát lương, thì cánh cửa phòng, từ từ đẩy . Sở Diệp Thần thấy Lâm Kiều An bước , sự mệt mỏi mấy ngày qua lập tức tan biến thành niềm vui sướng, tiến lên đón nàng và : "Nàng đến đây?"
Lâm Kiều An liếc góc phòng, đó với Sở Diệp Thần: "Đến đưa cho thức ăn, và cả áo choàng lớn chắn gió nữa."
Lúc , Sở Diệp Thần ngẩng mắt qua, chỉ thấy trong góc đặt một chiếc hộp thức ăn và một chiếc áo choàng lớn. Chiếc áo choàng , tuy màu sắc là màu xanh lam yêu thích, khác so với màu đỏ rực của Lâm Kiều An, nhưng khó để nhận , hoa văn bên trong là nhất quán.
Sở Diệp Thần giơ tay hiệu, các quan viên mặt đều ý mà lui xuống. Trong chốc lát chỉ còn Lâm Kiều An và Sở Diệp Thần.
Sở Diệp Thần lấy hộp thức ăn , lấy các món ăn bên trong, tổng cộng ba món. Ngoại trừ một món là Lâm Kiều An thích, hai món còn đều là những món thanh đạm thường ngày.
Sở Diệp Thần dừng một chút, liếc Lâm Kiều An : "Nàng cũng ăn , xuống ăn cùng ."
Lâm Kiều An gật đầu. Dùng bữa xong, nhớ đến chuyện , Lâm Kiều An hỏi: "Vừa khi , thấy các vị đang bàn luận về trận tuyết tai , chăng vấn đề gì ?"
Sở Diệp Thần xong, mặt đầy sầu não: "Kinh đô đông dân, đất canh tác ít, phần lớn lương thực những năm qua đều dựa vận chuyển từ phương Nam tới."
" hiện tại bão tuyết bất ngờ ập đến, lương thực căn bản thể vận chuyển . Với lượng nạn dân đông đảo như hiện nay, lương thực dự trữ chỉ đủ ăn vài ngày. Hiện giờ thứ duy nhất còn lương thực, chính là lương thực dự trữ chiến tranh."