Chẳng lẽ Sở Nhược Dư dựa khả năng tiêu thụ hàng của cô để xoay chuyển cục diện?
Sở Nhược Dư vất vả lắm mới thể đạp Sở Nhược Dư xuống, sẽ cho cô cơ hội ngóc đầu lên.
Vì thế nhiệt tình với Khương Đào hơn nhiều: “Nhãn hàng Ata của chúng đúng lúc đang mở rộng thương hiệu, hình tượng của cô Khương hợp, nếu cô hứng thú thì thể tới văn phòng của để chuyện.”
Sở Nhược Dư thiếu chút nữa hành vi cướp trắng trợn làm cho tức chết.
Khương Đào: “Ata?”
“ !” Sở Nhược Toàn đắc ý , “Cô Khương cũng thương hiệu của chúng ?”
Khương Đào gật gật đầu: “Vậy đúng lúc vỏ bánh và nhân bánh đều ăn khá ngon nhưng phần socola phủ bên ngoài quả thật quá thừa thãi, thể bỏ chúng ?”
Nụ mặt Sở Nhược Toàn phút chốc cứng .
Sở Nhược Dư “phụt” .
Người ngoài , Ata vốn chỉ phần vỏ bánh và nhân, khi Sở Nhược Toàn tiếp nhận, vì để tăng giá nhất quyết phủ thêm lớp socola.
Tuy rằng doanh thu bán hàng đổi nhưng kỳ thật là do giá cả cao chứ thật lượng tiêu thụ giảm.
Gậy ông đập lưng ông.
Thích quá!
Sự oán hận kìm nén bấy lâu của Sở Nhược Toàn lập tức đều trào .
Tuy rằng Sở Nhược Dư cố gắng kiềm chế nhưng khóe miệng vẫn nhịn nhếch lên.
“Khương Khương đúng.” Sở Nhược Dư nắm tay Khương Đào, : “A, họ, em cần sự hỗ trợ của nhưng loại “hỗ trợ” , vẫn là thôi .”
Sắc mặt Sở Nhược Toàn xanh mét.
Sở Nhược Dư kéo Khương Đào .
-
Cho đến khi phòng nghiên cứu phát triển Nhược Tiêm, nụ mặt Sở Nhược Dư vẫn biến mất.
Lần Khương Đào thật sự giúp cô .
Không khí trong phòng nghiên cứu thật sự căng thẳng.
Phản hồi về sản phẩm mới thật sự kém, nhưng bọn họ thể tìm thấy nguyên nhân cho nên chỉ thể tạm dừng dòng hồng .
Hiện tại khắp nơi đều chằm chằm bọn họ như hổ rình mồi khiến cho bọn họ cảm thấy cực kỳ áp lực.
Nếu tình hình vẫn tiếp tục như , mấy sản phẩm mới còn đều sẽ bỏ, thương hiệu Nhược Tiêm gần như còn gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nu-phu-muon-an-ca-showbiz/chuong-86-nu-phu-muon-an-ca-showbiz.html.]
Nhược Tiêm tụ hội nhiều tâm huyết và lý tưởng như , ai thể bỏ chứ?
lúc , bọn họ thấy Sở Nhược Dư đưa một cô gái xinh tới. Hơn nữa Sở Nhược Dư nay luôn luôn nghiêm túc hôm nay còn .
Thật là kỳ quái.
Sở Nhược Dư giới thiệu cho Khương Đào phụ trách thương hiệu Nhược Tiêm – Diêu Nhất Lan.
Gần đây Diêu Nhất Lan vốn áp lực lớn.
Dù nếu Nhược Tiêm biến mất, trách nhiệm của cô là lớn nhất.
Hơn nữa gần đây vẫn tin cấp lòng với cô, nếu Sở Nhược Dư đỡ cho, lẽ cô đuổi từ lâu.
Bởi khi Sở Nhược Dư dẫn một gương mặt mới đến, còn giới thiệu là tới giúp giải quyết vấn đề của bọn họ, cô tức giận.
Tất cả áp lực, lo âu, khủng hoảng mấy ngày nay đều biến thành phẫn nộ.
Hai mắt cô đỏ lên vì phẫn nộ, giọng the thé .
“Giám đốc Sở, nếu chị hài lòng với thì cứ trực tiếp với , sẽ bỏ , chị cần tìm một cô gái như đến đây để sỉ nhục !”
Khương Đào chớp chớp mắt, nhẹ nhàng lên , chạm cánh tay của cô .
Chiếc túi ngập tràn sự phẫn nộ của Diêu Nhất Lan giống như chọc thủng, “Phụt” một cái lập tức bay biến hết.
Không còn sự tức giận nữa, lý trí về, cô lập tức hối hận nhưng vẫn còn duy trì vẻ mặt phẫn nộ, tự nhiên cảm thấy cực kỳ hổ.
Lúc một âm thanh trong trẻo truyền đến: “Cô hiểu lầm , chỉ tới đây để ăn thôi.”
Lời dịu dàng an ủi Diêu Nhất Lan, cô ngượng ngùng mà buông thõng tay xuống.
Sở Nhược Dư kinh ngạc.
Cô tuy rằng Diêu Nhất Lan nghiệp vụ giỏi nhưng tính cách nóng nảy. Một khi tức giận thì sẽ bạo phát ngừng nghỉ.
cô ngờ Khương Đào thể dễ dàng khiến Diêu Nhất Lan nguôi giận như , điều khiến cho cô càng lau mắt mà .
Cô lập tức giải thích: “Khương Khương vị giác nhanh nhạy, cố ý tìm cô tới để nếm thử hương vị sản phẩm mới.”
Diêu Nhất Lan thấy Sở Nhược Dư đuổi thì thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy ngượng ngùng hơn.
“Xin cô Khương, là do quá nóng tính.”
Diêu Nhất Lan cũng cảm thấy chút kỳ quái, khi tức giận thì bản sẽ mất lý trí, căn bản khống chế bản .
Hôm nay như máy hút bụi trực tiếp hút hết phẫn nộ của .
Khương Đào thỏa mãn nuốt một ngụm cảm xúc phẫn nộ xuống. Đối với những cung cấp thức ăn, từ đến nay cô vẫn khoan dung.