Nữ Phụ Độc Ác Say Mê Nam Chính - Chương 64

Cập nhật lúc: 2025-07-20 08:26:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Khóe miệng Lục Vân Sơ cong lên thành một nụ : "Mau rửa mặt , ."

Văn Triển tất nhiên hiểu rõ rửa mặt, song tài nào thấu hiểu vì cớ gì nàng cứ chằm chằm như thế.

Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn áp chiếc khăn mặt lên gương mặt , chậm rãi lau qua một lượt.

Chiếc khăn nhúng nước nóng vẫn còn ấm bốc lên nghi ngút, hun làn da trắng xanh của ửng lên một tầng hồng nhạt vô cùng đáng yêu.

Văn Triển nhắm mắt, tỉ mỉ lau mặt. Lau xong, trải khăn , áp lên mặt, ấn nhẹ vài cái mới cẩn thận bỏ xuống.

Lông mày cùng hàng mi giờ đây đều ướt át, khiến đôi mắt tựa như phủ một tầng sương mù, càng thêm phần long lanh diễm lệ.

Hắn cứng đờ giơ chiếc khăn mặt lên, Lục Vân Sơ tựa hồ đang hỏi ý: "Ta thể nhúng nước rửa nữa chăng?"

A, đây chẳng kiểu mèo con rửa mặt đó ư?

Thỏa mãn sở thích kỳ lạ của , Lục Vân Sơ hài lòng gật đầu, cuối cùng cũng "buông tha" Văn Triển, còn chăm chú nữa.

Thấy nàng rảo bước sang nơi khác, Văn Triển khẽ thở phào nhẹ nhõm. Dẫu việc chăm chú khi rửa mặt khiến phần kỳ quái, song tuyệt nhiên ý định từ chối. Dù thế nào nữa, Lục Vân Sơ liền răm rắp làm theo, chỉ cần nàng cảm thấy vui là đủ.

Lục Vân Sơ bao lăm, chợt nhớ việc chính, liền vội vàng trở .

Văn Triển đang hì hục lau mặt. Thấy nàng , cả tức thì cứng đờ, đôi mắt trợn tròn, giơ chiếc khăn mặt nàng, e sợ nàng đưa một yêu cầu kỳ quặc nào đó.

Lục Vân Sơ bật , nhưng nàng cắn răng kìm nén, nghiêm túc hỏi: "Giờ dùng bữa sáng ? Hãy dùng chút bánh canh lót , lát nữa còn uống thuốc."

Văn Triển ngỡ hiểu lầm ý nàng, khẽ nghiêng đầu che giấu vẻ mặt tự nhiên, gật nhẹ đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nu-phu-doc-ac-say-me-nam-chinh/chuong-64.html.]

Lục Vân Sơ , liền tài nào nhịn tiếng khẽ, bước chân nàng nhẹ nhàng hướng tới nhà bếp, múc hai bát bánh canh nghi ngút.

Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, khí trời thực sự vô cùng lạnh lẽo. Nàng tăng nhanh bước chân, cốt để ấm cùng vị ngon của bát bánh canh mới khí lạnh làm hỏng mất.

Văn Triển mặc y phục chỉnh tề, xuống giường. Có lẽ vì sợ Lục Vân Sơ làm hành động kỳ quái nào đó, hôm nay sửa soạn nhanh đến lạ thường; nàng chỉ tới lui một chút, búi tóc gọn gàng xong xuôi.

Lục Vân Sơ bất giác "Ơ" một tiếng kinh ngạc, khiến nhất thời dám động đậy.

Lục Vân Sơ chỉ là ngạc nhiên vì sửa soạn quá đỗi mau lẹ, chứ tuyệt ý gì khác. Nàng vẫy tay với Văn Triển: "Mau qua đây dùng bữa sáng , khí trời giá lạnh, dùng sẽ ấm áp hơn nhiều."

Văn Triển lời, bước đến bàn ăn, ánh mắt khẽ dừng bát bánh canh đặt bàn.

Bát bánh canh bốc khói nghi ngút, sắc màu trắng mờ ảo, song nước dùng trong veo, chẳng hề đục ngầu. Sợi bánh mềm mại, trắng ngần ẩn hiện, bên trong điểm xuyết đủ loại nguyên liệu tươi ngon. Phía còn rắc một nhúm hành lá xanh mướt, chỉ thôi thấy vô cùng ngon miệng, kích thích vị giác.

Bánh canh thể dùng đũa, chỉ thể múc bằng thìa. Sợi bánh như tan mà tan , hòa quyện nước súp. Khi múc lên một thìa, mép thìa còn dính thứ nước súp sền sệt, sợi bánh cứ thế dài xuống, đòi hỏi nhanh tay đỡ lấy.

Lục Vân Sơ hờ hững thổi nguội liền há miệng dùng bữa, chi bằng là húp lấy húp để thì đúng hơn. Sợi bánh mềm mà nát, trơn tru ngọt thanh khi chạm đầu lưỡi trôi tuột trong, phát tiếng rột rột khẽ khàng, mang theo ấm tươi mới vỗ về từ khoang miệng lan tỏa khắp dày, xua tan cái lạnh lẽo buổi sớm mai, khiến khoan khoái hẳn lên.

Có kẻ dùng bữa nhanh chóng, mạnh bạo, đời gọi đó là phàm ăn tục uống, trông đến chướng mắt, điển hình như Văn Giác trong mắt Lục Vân Sơ .

Lại dùng bữa nhanh chóng, mạnh bạo, nhưng khen là ăn ngon miệng đến đáng yêu, như Lục Vân Sơ con mắt Văn Triển .

Hắn vốn đói bụng, nhưng thấy Lục Vân Sơ dùng bữa, bỗng nhiên cũng dấy lên cơn thèm thuồng, bụng trống rỗng, dù mặc bao nhiêu lớp áo cũng khó lòng chống cái giá rét thấm xương. Hắn nho nhã hơn Lục Vân Sơ bội phần, múc nửa thìa đưa lên miệng. Vị ngọt của hải sản, béo ngậy của lòng heo, thanh khiết của sợi bánh, đậm đà của nước súp, muôn vàn hương vị cùng lúc tràn ngập khoang miệng. Đây món ăn mang đến cảm giác mạnh mẽ, mà là một kiểu ấm áp tươi ngon, dịu nhẹ thấm sâu, từng chút từng chút len lỏi lồng ngực, tươi ngon đến mức khiến âm thầm cảm nhận, lặng lẽ say đắm.

Gan heo tươi nấu chín trông thật mắt, từng miếng một mềm mại dai ngon, khi răng chạm cảm nhận rõ sự trơn mượt đặc trưng; huyết heo càng cần , mềm như đậu phụ non, tươi ngon điểm xuyết thêm chút ngọt ngào. Được bao bọc bởi nước súp sánh đặc nấu từ hải sản, mùi vị nguyên bản của các nguyên liệu dường như hòa tan, chỉ còn vị ngon tươi mới thuần túy, thêm chút tiêu xay trong bát canh, để sót chút mùi tanh nào.

"Phải !" Lục Vân Sơ úp mặt xuống bàn húp vội nửa bát bánh canh, bỗng sực nhớ, ngẩng đầu hỏi Văn Triển: "Chàng dùng nội tạng ?"

Lúc hỏi thì quá muộn. Văn Triển cầm thìa, khẽ mở to đôi mắt trong veo, vẻ mặt vẫn còn chút hoang mang nàng, rõ ràng là chẳng gì về thứ nội tạng trong bát canh.

Loading...