Dạo xem truyện mạng nữa, chắc vẫn còn chút bóng ma tâm lý. Trong thư phòng khá nhiều sách văn học kinh điển, thỉnh thoảng lật xem để bồi dưỡng tâm hồn.
Vào thư phòng, bỗng nổi hứng xem xem mấy năm nay Lục Minh Kỳ tích cóp bao nhiêu "quỹ đen".
Anh bảo đây là tài sản chung của vợ chồng, phân biệt em, nên mật mã chẳng giấu bao giờ.
Tôi mở két sắt của , đập mắt ngay là tờ giấy cam đoan giống như trò chơi con nít hôm .
Tôi cầm lên, cảm giác lạ, miết ngón tay hai cái thì thấy hai tờ giấy tách .
Tờ giấy phía ố vàng, trông vẻ khá lâu đời .
Chữ đó ngoằn ngoèo, trông khá "hổ báo":
“Giang Việt Linh bảo đảm, lớn lên nhất định sẽ gả cho Lục Minh Kỳ.”
15
Cái kiểu chữ đau đớn đúng là mang đậm phong cách của .
Hồi tiểu học luyện thư pháp, chữ tuy xuất sắc nhưng cũng gọi là ngay ngắn, dễ .
Tờ chắc là từ hồi bé tí đây.
Tôi với Lục Minh Kỳ hóa từng ước định như ?
Hoàn chút ấn tượng nào cả.
là "gian thương" khác, bé tí tìm vợ cho .
Tôi thắc mắc, thấy buồn .
Chụp tấm ảnh gửi qua, chắc Lục Minh Kỳ đang họp nên xem điện ảnh ngay, nửa tiếng mới thấy hồi âm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nu-phu-ac-doc-yeu-tien-nhu-mang/chuong-41.html.]
Anh chẳng hề bận tâm chuyện bí mật xem trộm, ngược còn trách : "Anh cứ tưởng đợi đến lúc em dọn dẹp di vật cho thì em mới phát hiện chứ."
"Đây là két sắt riêng của , mà giấu em thì chẳng để ở chỗ dễ thấy thế ."
"Hầy, đúng là em nhớ gì thật, chẳng làm bất ngờ tí nào."
Tôi phục: "Lúc đó em mới bao nhiêu tuổi chứ? Anh dám bảo chuyện gì từng trải qua cũng nhớ rõ mồn một ?"
Cảm ơn bạn đã ủng hộ cho truyện của Chiqudoll nha!
Lục Minh Kỳ dõng dạc: "Có chứ."
Thôi , thì giỏi .
"Hồi nhỏ chúng gặp ?"
"Tự mà nhớ ."
Nhớ thì chẳng hỏi .
Anh đang làm việc nên cũng truy hỏi thêm.
7 giờ tối, Lục Minh Kỳ về nhà ăn cơm với .
Trên bàn ăn hỏi nữa, với ánh mắt đầy oán trách, trông chẳng khác gì một "oán phu".
Tôi phòng lấy mấy tờ giấy chẩn đoán : "Lục , còn nhớ vợ đang di chứng chấn động não ?"
"Không thì em cũng chẳng nhớ ."
"Chắc là nhớ chứ, chỉ là tạm thời nghĩ thôi."
Vẻ mặt hiện rõ mấy chữ: "Tin em mới lạ."
Tôi đảo mắt một cái, giả vờ quan tâm nữa: "Thôi thì thôi, em cũng chẳng tò mò đến thế ."