"Không! Đậu Đậu chơi cùng Tiểu Bào Tử!" Bởi vì tuyết rơi nên Đậu Đậu mấy ngày ngoài chơi, khó khăn lắm mới thể khỏi cửa làm chịu trở về. Triệu thị khuyên mấy câu thấy tiểu gia hỏa rơm rớm nước mắt.
Không thể làm gì khác đành đồng ý cho Đậu Đậu ở còn về phòng . .
Hôm nay đúng là một ngày trời, bầu trời trong xanh quang đãng một ngọn gió.
Dư Tiểu Thảo vẻ yếu ớt, để cho Thạch Đầu đỡ nàng sân phơi nắng.
Đã diễn diễn tới cùng chứ!Ánh mặt trời chiếu lên ấm áp như bàn tay , nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt con .
Dư Tiểu Thảo thoải mái tới sắp ngủ , cảm thấy ngay cả Lý thị đang cửa sổ trộm cũng quá đáng ghét như nữa. Mặt trời mới ngả về phía Tây thì Dư Hải và Tiểu Liên trở về.
Từ nụ sán lạn của Tiểu Liên, thể thấy hôm nay thu hoạch tệ. Dư Hải ôm con gái nhỏ chút lạnh từ sân nhỏ về phòng, sờ nhiệt độ giường, thêm củi trong giường, mỉm hai chị em càng lớn càng giống : "Hai tỷ các con cứ trò chuyện , cha lên núi kiếm ít củi về.
Mấy già kinh nghiệm trong thôn trời đông năm nay giá rét, dự trữ nhiều củi đốt một chút nhất định sai."
"Cha, con cùng cha!" Tiểu Thạch Đầu ở nhà buồn chán nửa ngày mang theo tùy tùng nhỏ - con hoẵng tên Nhóc Con của tung tăng chạy theo Dư Hải. Chờ Dư Hải , Tiểu Liên mới vội vàng ngó khắp ở trong sân cẩn thận đóng cửa phòng, lúc mới cởi giày lên giường, gần bên cạnh Tiểu Thảo, móc một thỏi bạc năm lượng từ trong lồ ng n.g.ự.c nhét thật nhanh tay em gái, nhỏ giọng :"Cất mau , đừng để nãi nãi và đại bá mẫu thấy! Số lượng thú săn hôm nay ít, cộng thêm ngày hôm qua, cũng bán năm lượng bạc! Lúc tính tiền, chưởng quỹ Trân Tu Lâu đưa bạc cho cha mà đưa cho , lạ ?"Việc gì lạ ? Trước làm ăn với Trân Tu Lâu, Tiểu Thảo đều cất tiền trong túi của .
Ngân phiếu năm mươi lượng cũng ngoại lệ, gì là chút tiền lẻ năm lượng bạc ?Tiểu Thảo tự nhiên cất bạc , thuận miệng hỏi: "Tiểu Liên, chỉ là mấy lượng bạc, cần vui ?"Cái gì mà chỉ là mấy lượng bạc? Ngày tiền đồng qua tay cộng cũng vượt quá mười đồng.
Đây chính là bạc trắng đó! Năm lượng bạc trắng nhé!" Tiểu Liên ý thức giọng của lớn nên vội vàng che miệng , xuyên qua cửa sổ bên ngoài."Đại bá mẫu thật phiền, còn lén chúng chuyện! Không lời bà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nong-vien-tu-cam/chuong-89.html.]
Nếu như cho nãi nãi , gà bay ch.ó sủa một trận !" Tiểu Liên thấy Lý thị cầm một cái chổi, càng quét càng gần tây phòng.
Dường như thấy cửa sổ bên mở nên giả vờ ngoặt sang hướng khác. Dư Tiểu Thảo hồn nhiên thèm để ý : "Nghe thì , còn thể làm gì chứ? Chúng vẫn còn nợ đại gia gia mấy lượng bạc đấy! Hơn nữa bệnh còn bốc thuốc, điều dưỡng thật mới thể bệnh nặng như lúc ! Chút bạc tính là gì chứ?"Nàng mấy câu cố ý to hơn, đương nhiên là cho Lý thị trong sân . Lý thị đợi cửa sổ tây phòng đóng mới dậy, phun ngụm nước bọt về phía tây phòng, : "Phi! Chỉ là một thứ tốn tiền, còn tự coi như bảo bối.
Mấy lượng bạc đủ để cưới vợ về , bây giờ thì , tất cả đều dốc cả lên cái ấm sắc t.h.u.ố.c của nhị phòng .
là một cái động đáy, khi mới sinh ném sườn Nam luôn , nuôi lớn cũng là một mầm tai họa."Sườn Nam ở phía Nam của núi Tây Sơn là một bãi tha ma.
Xung quanh thôn đứa trẻ nào c.h.ế.t yểu hoặc c.h.ế.t đột ngột nhập phần mộ tổ tiên đều chôn ở đó. Lý thị mắng lưng nên dám lớn tiếng, hai chị em ở trong tây phòng đương nhiên thấy.
Tiểu Liên vô cùng hào hứng kể cho nàng tình cảnh nàng gặp mặt tiểu đông gia của Trân Tu Lâu."Muội , chuyện buồn thế nào .
Thiếu gia Chu gia thấy kéo tay , gọi "Tiểu Thảo" còn mối làm ăn hỏi hứng thú .
Ta đang giả làm thì cha thành thật bán ! Thiếu gia Chu gia và là sinh đôi, mặt đầy kinh ngạc, luôn miệng "Giống, quá giống!" cũng biểu cảm lúc đó của buồn thế nào !"Dư Tiểu Thảo chờ nàng líu ríu thỏa thích mới : "Tiểu Liên, thiếu gia Chu gia mối làm ăn bàn với ? Có là làm ăn gì ?"Cái thì ! Chắc là , sợ rằng với cũng vô ích.
, ! Những món ăn đặc biệt từ dầu hào ở chỗ Trân Tu Lâu đều học từ ? Cha là Diêm Vương bắt nhầm nên đền bù cho .
Cuối cùng xảy chuyện gì, một chút !"Dư Tiểu Thảo câu chuyện bịa sớm muộn cũng phát hiện, kể câu chuyện bịa đặt về Diêm Vương khi trau chuốt cho Tiểu Liên.
Cũng dặn dò Tiểu Liên cho khác , tránh việc khác coi nàng như quái vật. Tiểu Liên phồng má, lông mày cũng dựng thẳng lên: "Hồi đó thương tỉnh là nhớ gì ? Đại bá mẫu khắp nơi tiểu quỷ câu mất linh hồn, hồn phách đầy đủ mới thể quên hết chuyện quá khứ.
Còn hồn phách đầy đủ dễ hấp dẫn tiểu quỷ, khiến cho các tỷ trong thôn đều xa lánh ..."