Dư Đại Sơn cứng rắn kéo hai con họ trở về, đang đóng cửa thấy Dư Hải, mặt mang theo nụ cộc lốc: "Đại Hải, cháu trai là do nó quá nuông chiều.
Đệ đừng để ý..."Phòng bếp còn canh thịt, uống tự lấy." Dư Hải bưng canh thịt chính phòng. Trương thị nghiêng con mắt qua, vẻ mặt chanh chua: "Nha! Bà lão như phúc khí, mùa màng , còn ăn canh ăn thịt, cũng sợ giảm thọ!"Dư lão đầu trừng mắt bà một cái, : "Bà ít vài câu! Con lửng là đồng ý g.i.ế.c, thể con dâu hai và Tiểu Thảo đều , vẫn nên bồi bổ một chút.
Ăn thịt săn cái gì giảm thọ giảm thọ.
Nếu bà ăn, thể ăn hết!".
"Ăn! Ăn! Ăn! Đây uống t.h.u.ố.c ăn thịt mà! Thế còn sống nổi nữa ? Ta thế nào ông trời đều , tiếc ăn tiếc mặc, là vì ai hả? Không thứ gì thì thôi, ngược còn oán trách ! Ta... Ông trời ơi... Sao ông bắt bà già ... Đỡ ngứa mắt của một ..." Trương thị giường vỗ chân gân cổ kêu nửa ngày nhưng nửa giọt nước mắt cũng thấy. Tình cảnh như cứ cách dăm ba ngày xảy một .
Tinh thần và cơ thể Dư Hải cũng mệt mỏi, tinh thần phối hợp "biểu diễn" với bà nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nong-vien-tu-cam/chuong-85.html.]
Chàng im lặng đặt bát canh tay xuống, xoay khỏi phòng, bóng lưng tràn đầy hiu quạnh và nặng nề. Chàng khỏi cửa, Trương thị giống như đĩa nhạc ngắt nguồn điện, lập tức kêu gào nữa.
Bà nhăn mày, đôi mắt xếch gắt gao chằm chằm cửa phòng, khóe miệng trễ xuống thành hình vòng cung. Bà thấy Dư lão đầu uống xong bát canh thịt trong tay, bưng lên một bát khác.
Bà vội đoạt lấy bát canh, uống từng ngụm hỏi Dư lão đầu: "Cha nó, cảm thấy hôm nay lão nhị lạ nhỉ? Đây là tạo phản ?"Cái gì phản với phản hả? Nếu như khuê nữ của bà bệnh nặng, làm cha chi tiền còn gây rối, tính cách nóng nảy của bà còn đủ ồn ào ? Đừng tưởng khác giận, tình cách bướng bỉnh của lão nhị mà phát thì ba con trâu cũng kéo !"Dư lão đầu thỏa mãn chùi chùi miệng, xua tan hương vị thịt lửng trong miệng.
Rõ ràng trong nhà thể săn thú, nhưng ồn ào mấy tháng cũng ăn chút thức ăn mặn nào, cuộc sống quá lắm !"Ông gì đó? Khuê nữ của ai bệnh nặng? Khuê nữ của khuê nữ của ông ! Làm gì ai rủa khuê nữ của chứ? Mau mau nhổ vài ngụm bước bọt uống đất ! Bồ tát đừng trách, nhất thời lỡ miệng, đừng trách đừng trách..." Trương thị tin đạo thần mà chắp tay trái lạy lạy. Lúc ngủ, Trương thị giường đất giống như lật bánh rán , qua , làm thế nào cũng ngủ .
Bà đẩy đẩy Dư lão đầu đang ngáy khò khò vang dội, lo lắng thôi : "Lão đầu, ông xem nhị nha đầu đến thị trấn tìm đại phu Đồng Nhân Đường khám bệnh, còn mua nhiều t.h.u.ố.c như , tốn ít bạc nhỉ?"Dư lão đầu kiên nhẫn lật , ồm ồm : "Ta cũng đại phu Đồng Nhân Đường, đắt ! Bà thì thầm gì đó, ngủ thì để khác ngủ! Tốn nhiều bạc hơn nữa cũng tốn một xu từ chỗ bà!"Trương thị dùng sức vỗ ông một chút, : "Sao bạc chi ? Ta mới xem một chút, hôm nay con mồi lão nhị săn cũng ít con cỡ lớn, ít nhất cũng bán mấy trăm văn tiền.
Nếu như nợ tiền, bạc bán con mồi đó còn giao cho ?"Nhìn từng đống con mồi, đó đều là bạc trắng đó! Trái tim của Trương thị giống như đang một con mèo ngừng cào ở bên trong. Dư lão đầu tức giận trong lòng, hẳn dậy, khoác áo bông trừng bà , : "Chuyện ngày hôm nay là ai gây ? Nếu bà tính, dọa sợ con trẻ, sẽ chuyện nó mượn bạc lão đại ? Trong tay ông bà bạc, trơ mắt mặc kệ đứa cháu bệnh nặng, bà cái mặt già của để ở chỗ nào? Sau còn dám ngoài ?"Sao hả? Ai khua môi múa mép ở lưng xem tới tận cửa mắng hả! Cái mặt già của ông đáng giá bằng bạc ? Có đáng giá hơn tiền đồ của tam nhi ?" Trương thị cứ thế lý lẽ chính đáng."Tiền đồ của tam nhi! Ta thấy tiền đồ của tam nhi sớm muộn cũng hủy tay thành sự bại sự thừa như bà!" Dư lão đầu hầm hừ xuống. Trương thị giống như mèo đạp đuôi , lập tức nhảy lên, dùng sức lôi kéo chăn Dư lão đầu, kéo đánh, trong miệng còn mắng chửi: "Lão bất t.ử ! Rủa xong nữ nhi rủa nhi tử! Tiền đồ của tam nhi hủy trong tay ! Hôm nay ông rõ ràng, đừng nghĩ ngủ ngon!"Đã hơn nửa đêm bà phát điên cái gì đấy?" Dư lão đầu thấy Trương thị giống như bà điên, quan tâm bất cứ thứ gì nữa cũng chút sợ lấy tay cản trở đòn đ.á.n.h của bà ."Lão già c.h.ế.t tiệt! Ta sớm rõ, chỉ nữ nhi của Chu Tú Vân là bảo bối trong lòng ông, Tiểu Ba và Thải Điệp nhà chúng thì con ông ? Vì một nha đầu nửa sống nửa c.h.ế.t mà rủa nữ nhi bệnh nặng rủa tiền đồ của nhi tử.
Từ nay về , cái nhà còn chỗ cho mấy con chúng ?" Lần Trương thị kích động, đ.á.n.h Dư lão đầu kêu ngừng. Dư lão đầu nay trầm mặc ít đối thủ của bà , chỉ đành bọc chăn che đầu chấp nhận bà đ.á.n.h mắng. Trong tây phòng ở cách vách, con dâu út Triệu thị thấy tiếng ồn, nhíu chặt mày, vỗ nhẹ con trai đang ngủ quá yên bình, với Dư Ba đang đốt đèn học đêm:"Nhìn , ồn ào! Mẹ một ngày ồn ào hai ba , trong lòng thoải mái ? Ồn như , thể tiếp tục sách ? Nghe , ngày mai chúng dọn dẹp một chút, trở về thị trấn, chờ hai bảy, hai tám thì trở về."