Tiểu Thảo thấy vội đỡ , lót chăn đệm lưng để cho nửa : "Ca, đừng cử động, cần gì thì gọi giúp! Quan trọng nhất bây giờ là hồi phục sức khỏe, đừng nghĩ những thứ linh tinh khác!"Tiểu , Tôn đại phu hồi phục nhanh, ăn cá chuối gì khác cả! Sơn Nam quá xa, đừng ! Nhà chúng cá mà? Dùng cá đó nấu canh cũng !" Dư Hàng trong nhà vì bôn ba vất vả nên cố gắng khuyên nhủ."Ca, đừng lo lắng nữa! Nào, uống ngụm nước, ngủ một giấc .
Ngủ sẽ giúp khôi phục thể!" Chuyện Dư Tiểu Thảo một khi quyết định, thể vì dăm ba câu của mà từ bỏ? Nàng cho Dư Hàng uống một cốc to nước linh thạch nồng độ cao. Tiểu Bổ Thiên Thạch cũng , nước linh thạch uống nhiều hại gì, chỉ cần ngủ một giấc mà thôi.
, nước linh thạch nàng coi như t.h.u.ố.c ngủ tác dụng phụ mà dùng!Tiểu Bổ Thiên Thạch Sơn Nam, lập tức phấn chấn tinh thần, Tây Sơn nó lượn một vòng, những nơi xa hơn nó còn cơ hội . Nó "Tạch" nhảy lên đầu vai Tiểu Thảo, hưng phấn dùng cái đầu vàng nho nhỏ cọ cọ khuôn mặt Tiểu Thảo: [Mang với, cũng ngoài chơi!]Dư Hàng thấy động tác mạng mẽ của con mèo nho nhỏ màu vàng giống mèo con mới sinh một chút nào cả, nên thấy lạ hỏi: "Ơ? Con mèo xinh như thật hiếm thấy, mà ?"Muội con nhặt ở núi, vẻ thông minh, nên giữ làm bạn với Nhóc Con!" Liễu thị dọn dẹp nhà cửa buồn động tác của Tiểu Thảo và chồng . Dư Tiểu Thảo đang định thuyết phục cha nàng thể tự Sơn Nam một , thường : Bị thương gân cốt nghỉ ngơi một trăm ngày, chân của cha tuy mỗi ngày đều Tiểu Bổ Thiên Thạch giúp đỡ trị liệu và bảo vệ sức khỏe, nhưng dù cũng là vết thương nặng, đường Sơn Nam ngắn, còn đường núi, nàng thật sự yêu tâm!Dư Hải thương con gái như , thể yên tâm để một bé gái tám, chín tuổi như nàng Sơn Nam một chứ?Trong lúc hai cha con còn đang giằng co, cửa nhà gõ mở , Triệu Hàm đeo cung tên, tay cầm d.a.o săn từ ngoài cửa : "Chào buổi sáng Dư thúc! Tiểu Thảo bến tàu bán đồ kho !"Dư Tiểu Thảo thấy Triệu Hàm khí vũ hiên ngang, ánh mắt sáng lên, chạy tới kéo tay , với cha : "Cha, yên tâm con một ? Để Hàm ca cùng con ! Đại phu Tôn chân của vẫn nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa!"Triệu Hàm lý do Tiểu Thảo , : "Thật khéo, công t.ử nhà Tri phủ đại nhân phủ Tân Vệ cưới vợ, cần một cặp chim nhạn, Sơn Nam một bãi lau sậy rộng lớn, lúc chắc chim nhạn bay từ phương bắc về nghỉ ngơi.
Tiểu Thảo cũng Sơn Nam, vặn tiện đường.
Dư thúc, cùng, thúc cứ yên tâm !"Tiểu Thảo bỏ chút công sức thuyết phục, Triệu Hàm ở cạnh ủng hộ, thật khó mới gạt ý cùng của Dư Hải.
Trước khi , Dư Hải ngàn vạn dặn dò, vẫn là Liễu thị lên tiếng: "Cha nó , Hắn còn để Thảo Nhi xuất phát, hôm nay thể về !" Hắn đầy bụng yên tâm con gái xa. Đi khỏi tầm mắt của cha, Tiểu Thảo thở dài một , ánh mắt buồn của Triệu Hàm, chút ngượng ngùng : "Có cha dính con như cũng phiền toái!"Triệu Hàm , : "Đó là Dư thúc quan tâm ! Không nghĩ tới Dư thúc cao lớn thô kệch cẩn thận chăm sóc con như !"Dư Tiểu Thảo nhún vai, gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nong-vien-tu-cam/chuong-229.html.]
Nàng theo Triệu Hàm, tới phía nam chân núi Tây Sơn, nơi đó là một bãi tha ma, cỏ dại mọc thành cụm, bia mộ san sát, thỉnh thoảng truyền tới tiếng kêu chu chéo của ch.ó hoang. Dư Tiểu Thảo khẩn trương bước , mắt thẳng, sợ thấy thứ gì xui xẻo.
Trong lúc Triệu Hàm lơ đãng đầu , thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chân mày nhíu chặt, bộ dạng khẩn trương như đối mặt với kẻ địch.
Lúc mới nhận Tiểu Thảo cũng chỉ là một bé gái tám, chín tuổi.
Bình thường nàng làm việc, chuyện quá mức thành thục lão luyện, khiến khác dễ xem nhẹ tuổi của nàng. Triệu Hàm bước chậm vài bước, sóng vai cùng Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo còn cao tới nách , nữa nhắc nhở , bé gái bên cạnh còn nhỏ tuổi và non nớt."Đừng sợ, chúng đường tuy vắng lặng, nhưng sẽ hình ảnh phơi thây nơi hoang dã như tưởng tượng .
Nếu như sợ thể nắm vạt áo !" Triệu Hàm từ bảy tuổi chịu sự dạy dỗ giống khác, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Thảo là nên chỉ cúi đầu dặn dò. Dư Tiểu Thảo trong lòng trợn mắt coi thường.
Nắm vạt áo ngươi? Coi là đứa trẻ ba tuổi ! Bên trong là sắp ba mươi tuổi , còn bằng một đứa nhóc mười hai mười ba tuổi như ngươi ? Vì chứng sợ, nàng cố ý bước lớn hơn. Triệu Hàm nhắm mắt theo đuôi, đồng thời chú ý tiếng động xung quanh, bảo vệ nho nhỏ bên cạnh . Cũng may bãi tha ma rộng, hai nhanh đến chân Nam Sơn."Nếu thì chúng đường chân núi ?" Vượt qua ngọn núi cũng tính là cao , nhanh thể đến nơi.