Những thứ , Tiểu Thảo đều qua.
mà bà vợ lười như Lý thị chịu việc luôn canh chừng ở bên bếp, tới giờ dập lửa chạy chuyện phiếm với khác.
Ánh mắt Trương thị chột lóe lên vài cái.
Vì tiết kiệm tiền, loại gia vị nào bà cũng giảm một nửa..."Ồ... hóa là đồ kho Tiểu Thảo nấu, ngươi còn lừa gạt chúng là đồ nhắm một văn tiền chính gốc! Hừ! Coi như hai văn tiền vứt trong nước, đừng hòng chúng mua đồ ăn của các ngươi nữa!" Lão Hác cầm trong tay một túi giấy dầu đồ kho khác, hung hăng ném xuống chân Trương thị, hầm hừ bỏ . Tiểu Thảo vội vàng gọi ông , : "Lão Hác thúc, nãi nãi đền bù cho các ngươi.
Đây là hai phần cá nấu rượu, coi như bồi thường cho ngươi! Tiểu Liên, mau lấy cho lão Hác thúc hai phần cá nấu rượu."Lão Hác ngượng ngùng xoa tay, lấy hai văn tiền từ trong ngực, : "Bà là bà , ngươi là ngươi! Hai phần cá nấu rượu , tính là mua..."Tiểu Thảo đẩy tay cầm tiền của ông trở về, : "Trưởng bối sai, tiểu bối đương nhiên giúp đỡ gánh vác.
Tuy rằng chúng ở riêng, nhưng hiếu thuận với trưởng bối vài đồng tiền cũng là việc nên làm.
Những mua đồ ăn của nãi nãi đều thể tới chỗ lấy cá nấu rượu tương ứng.
Tiền các ngươi đưa nãi nãi , coi như là biếu nàng!"Trương thị thấy , tiền tới tay cần trả , cũng bỏ xuống lo lắng trong lòng.
Thấy đều khen Tiểu Thảo hiếu thuận, làm buôn bán lòng, bà bĩu môi khinh thường.
Đếm mười mấy văn tiền trong tay, trong lòng âm thầm ghi hận Lão Hác tới gây sự chậm một chút, nếu bà thể vốn .
Vừa nghĩ tới một nửa tiền mua gia vị thể thu về, bà cảm thấy tim như khoét một miếng, soàn soạt đau. Khi Tiểu Liên xách giỏ tới mắt đám phát cá nấu rượu, mới ngạc nhiên phát hiện, hai chị em mà gần như giống như đúc.
Tiểu Thảo : "Các vị đại thúc, đây là chị gái song sinh của , Tiểu Liên.
Ngày hôm qua và mỗi buổi chiều, đều là tỷ bán đồ ăn."Lão Hác sửng sốt một lúc, ha ha : "Bảo ! Tiểu Thảo buổi chiều đến bán đồ ăn thích chuyện như .
Hóa là khác! Buồn chúng nhiều ngày như cũng phát hiện buổi sáng và buổi chiều là hai khác .
Thú vị, thú vị!"Một cặp chị em giống như đúc, hấp dẫn sự chú ý của nhiều hơn, việc làm ăn của Tiểu Thảo từng nhanh chóng như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nong-vien-tu-cam/chuong-210.html.]
Lục ca cũng tới mua hai phần cá nấu rượu, ánh mắt lạnh lùng lướt qua hai chị em, lúc rời khóe miệng dễ nhận cong lên, quả nhiên đoán sai... Mẹ chồng nàng dâu Trương thị cực kỳ thèm đám nối liền dứt bên cạnh chị em Tiểu Thảo.
mặc kệ bà hét to thế nào, đồ kho chế biến thô sơ mà bà bán truyền ngoài từ nhóm công nhân bến tàu.
Dù kêu tới giọng cũng bốc khói cũng thể bán thêm phần nào, thể làm gì khác là ảo não rời . Về , dù đồ kho bà nấu thể ăn , vẫn ai chịu mua đồ ăn của bà .
Làm ăn chính là như , một khi mất uy tín, khó thể lấy . Sau vài , hai con chẳng những kiếm tiền, ngược còn bù tiền vốn .
Đầu heo kho và dày kho làm tốn công như , chồng nàng dâu đều loại chịu khó làm việc.
Dần dần, cũng loại bỏ ý nghĩ bán đồ kho kiếm tiền. Tháng Ba, vốn là thời gian thời tiết ấm lên, trăm hoa đua nở.
Đầu tháng Ba năm nay đón một đợt rét lạnh mới, thật đúng với cụm từ "Xuân hàn se lạnh."Cũng may chăn bông mới của cả nhà Tiểu Thảo Liễu thị và Tiểu Liên dành thời gian sửa hơn.
Mở chăn cũ , khi đập bông vải dùng qua một nhét tấm vải may xong thành tấm đệm rơm rạ dải lên giường đất.
Mà bộ chăn mới may trải bốn góc giường đầy ấm áp mềm mại. Tiểu Thảo đắp chăn ấm áp mềm mại, hạnh phúc thở dài, lăn qua lăn giường đất, dậy.
Liễu thị và Tiểu Liên nàng vui vẻ thôi. Lúc gió lạnh tới, Dư Hải đ.á.n.h xe lừa thị trấn mua cho hai con trai mỗi một bộ áo bông mới.
Mặc dù là vải thô đáng bao nhiêu tiền, nhưng bông bên trong là mới, khả năng giữ ấm là thứ áo khoác rách thể so với. Tiểu Thảo và Tiểu Liên cũng mặc áo hai lớp mới nền xanh hoa đỏ, bữa cơm chiều để ở giường cha .
Người trong nhà lo lắng bên ngoài, Dư Hải thở dài, : "Chỉ sợ buổi tối sẽ tuyết mùa xuân..."Tiểu Liên hỏi: "Cha, tuyết mùa xuân là gì?"Liễu thị kiên nhẫn giảng cho nàng khi thời tiết đổi, một bài ngạn ngữ về nghề nông: Trong tháng Ba, hoa hạnh hoa đào nở khắp núi.
Hoa đào nở, hoa hạnh tàn, cây mận cây mơ lớn lên.
Hoa đào nở, hoa hạnh tàn, quả hồng nở hoa hạnh rơi.
Trong tháng Ba, tuyết mùa xuân rơi, các loại trái cây thu nhiều. Cuối cùng tổng kết một câu: "Hôm nay trận tuyết rơi , chỉ sợ năm nay mấy nhà trồng trái cây trong thôn đau đầu..."