Tiểu Thạch Đầu hồng con mắt nhận lấy chuỗi tiền, hít hít cái mũi : "Cha, nhị tỷ! Hai yên tâm, con sẽ sách thật giỏi...""Đọc sách dĩ nhiên quan trọng, thể càng quan trọng hơn! Đệ tuổi còn nhỏ, bao giờ rời nhà, tự chăm sóc bản , khi thời tiết đổi nhớ mặc thêm quần áo..." Đôi mắt Tiểu Thảo cũng ê ẩm, giống như trở về kiếp , em trai đến nơi khác học tập, nàng trông coi cửa hàng món kho thể đưa tiễn, yên tâm và vướng bận tràn đầy trong lòng, đều hóa thành từng tiếng dặn dò. Tiểu Thạch Đầu lau lau nước mắt, dùng hóa giải ưu buồn: "Nhị tỷ, tỷ quả nhiên là nữ nhi của , lời đều giống như đúc!"Dư Hải miễn cưỡng : "Còn con và nhị tỷ con đều nhớ mong con, yên tâm con... !Được , con mau ăn cơm, giờ học đầu tiên cũng nên đến trễ."Lại ôm quyền về phía Tiền Văn, trịnh trọng : "Tiểu Văn , Thạch Đầu tuổi còn nhỏ, mới đến, mong ngươi giúp đỡ chăm sóc nhiều chút."Tiền Văn vội khom đáp lễ , : "Đại Hải thúc, ngài cũng sẽ như ! Yên tâm , trong thư viện, ngoại trừ dạy học, mỗi phòng dạy đều chuyên môn phụ trách sinh hoạt của học sinh.
Trong thư viện còn trang đại phu chuyên chức, đau đầu nhức óc thể tiếp nhận chẩn trị miễn phí... !Đại Hải thúc, Thạch Đầu khả năng như , sẽ vấn đề gì !"Tiểu Thảo đôi mắt hồng hồng từ trong thư viện Vinh Hiên, từ khi xuyên đến thế giới xa lạ , đứa trẻ đáng yêu hiểu chuyện vẫn luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh nàng. Khi nàng giường, giúp nàng tìm trứng chim, giỡn với nàng; Khi đào rau dại, xách theo rổ nhỏ, làm còn hăng say hơn nàng; Đi bến tàu bán món kho, cũng luôn là bé ở bên cạnh nàng... Ở trong lòng nàng sớm coi Tiểu Thạch Đầu như em trai ruột của , bây giờ nghĩ đến bé mới sáu tuổi mà học một ở trong trấn, trong lòng muôn vàn lo lắng, tất cả đều yên lòng. Trong lòng Dư Hải vui mừng đối với tình thâm của chị em các nàng, trấn an : "Thảo Nhi, đừng khổ sở nữa, năm ngày thể thấy Thạch Đầu ? Đến lúc đó chúng sớm tới đón ! Không con đến chợ trâu ngựa xem , nhanh !"Tiểu Thảo lau nước mắt trong mắt, hít hít mũi, lên tinh thần : "Trước tiên tới cửa hàng đồ gỗ thăm đại ca ... !Mẹ làm giày, chúng mang cho ca ca ."Hai cha con vòng đến đường chính, chương nhớ cửa hàng đồ gỗ.
Có lẽ là Dư Hải ở đay, tiểu sắc mặt nhị trong tiệm tuy rằng khó xem, làm khó dễ bọn họ, trực tiếp gọi luôn Dư Hàng ngoài. Mấy ngày gặp, Tiểu Thảo cảm giác ca ca giống như càng gầy, sắc mặt khô vàng đầy mỏi mệt.
Tuy rằng cố gắng nâng cao tinh thần mặt bọn họ nhưng vẫn mệt mỏi của ."Ca, học nghề ở đây mệt ? Hay là thể thoải mái? Sắc mặt lắm..." Tiểu Thảo chút lo lắng hỏi.
Dư Hàng rốt cuộc mới mười một mười hai tuổi tuổi, cửa hàng đồ gỗ đều là làm việc thể lực, với đúng thật là cố gắng hết sức . Dư Hàng hiểu chuyện sợ trong nhà lo lắng, chẳng hề để ý, mở miệng : "Mấy ngày nay việc làm ăn trong tiện tố, ngay cả đại sư phụ cũng phỉa tăng ca làm thêm giờ, chẳng qua chỉ phụ giúp, nghỉ ngơi muộn một chút.
Chờ qua thời gian sẽ thôi!"Dư Hải con trai giống như một ông cụ non, thở dài thật sâu, gì do dự một lát nuốt trở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nong-vien-tu-cam/chuong-196.html.]
Tiểu Thảo cha, : "Cha, bây giờ nhà chúng mỗi ngày thu tồi, cũng thiếu giúp đỡ, là đưa đại ca trở về ."Dư Hàng chờ cha mở miệng, cướp : "Nhị , thật việc gì! Có đại sư phụ nào lên từ học nghề cơ chứ? Chờ chịu đựng hai năm nữa mới tới, bắt đầu học nghề mộc thì .
Đừng lo lắng, thể đại ca !"Tiểu Thảo cầm tay nải trong tay, nhét trong tay trai, : "Ca, đây là giày vội vàng làm cho , còn một trăm văn tiền, cầm lấy..."Dư Hàng cúi đầu thoáng qua mũi giày lộ ngón chân của , vội : "Giày nhận, tiền mang về ! Trong nhà cũng dư dả gì, ở chỗ ăn uống, gì cần dùng tiền cả."Tiểu Thảo kiên quyết cầm sâu tiền đồng mạnh mẽ nhắt tay , : "Bây giờ và Tiểu Liên phiên đến bến tàu bán đồ ăn sáng, làm ăn cũng tệ lắm.
Trong nhà khó khăn như tưởng tượng , chúng chỉ cố gắng mấy ngày đủ một tháng học phí của Tiểu Thạch Đầu, huống chi một trăm văn tiền của ? Rời nhà ở bên ngoài, trong tay vẫn nên chút tiền phòng ."Dư Hải cũng khuyên: "Muội con đúng đấy, cầm ! Con đang tuổi ăn tuổi lớn, mua chút ăn để đó, đói bụng thể ăn thêm một chút... !Không làm phiền con nữa, nhanh trong thôi."Đi từ cửa hàng đồ gỗ, nửa ngày cha con hai vẫn chuyện, khi sắp tới chợ trâu ngựa, Tiểu Thảo mới : "Cha, thêm một thời gian nữa, đưa đại ca trở về .
Cuộc sống học nghề cũng dễ dàng gì..."Dư Hải gật gật đầu "Ừ" một tiếng, cũng thêm một câu, chỉ ngừng thở dài. .
Chợ trâu ngựa là một mảnh đất rộng dùng rào gỗ chắn vây lên ở tận phía bắc thị trấn.
Lúc , chợ trâu ngựa đầy tiếng ồn ào, bán trâu, bán ngựa, bán la... đều tụ tập ở chỗ .