Tuy xuyên qua hơn nửa năm, cũng từng cha ôm vài , nhưng kẹp nách xách lên vẫn là đầu tiên.
Tiểu Thảo chút ngại ngùng trái , ai thấy ."Ha, chút cân nặng của con thể khiến cha con mệt ? Thảo Nhi, con nên ăn nhiều hơn, xương, mấy lạng thịt!" Dư Hải đau lòng tự trách mà lải nhải, trong lòng tính toán đồ kho bán hôm nay, mua cho bọn nhỏ ít gạo với bột mì.
Bọn nhỏ còn đang trong tuổi lớn, thể theo bọn họ ăn bánh bột ngô ... Có cha hộ tống, Tiểu Thảo một lúc, lên xe để cha đẩy một lúc.
Lúc nghỉ ngơi giữa đường, nàng cẩn thận mát xa chân trái giúp cha, để cho Tiểu Bổ Thiên Thạch giúp Hắn giảm bớt mệt nhọc.
Lúc đến bến tàu, vẫn còn sớm."Lưu gia gia, sớm ạ!" Tiểu Thảo hì hì chào ông già hiền từ ôn hòa .
Mấy ngày nay nàng làm ăn , khó tránh khỏi thấy "đau mắt", nhất là những bán dưa cải và rau xào, luôn chua ngoa vài câu, Tiểu Thảo đều coi như thấy, lười so đo với bọn họ.
Lưu gia gia là duy nhất từ đầu tới cuối vẫn đối với nàng, mỗi đều nhiệt tình dọn ghế, cho hai chị em nàng nghỉ ngơi. Lưu gia gia đang cố gắng nhào mì, ngẩng đầu về phía tiếng , : "Tiểu Thảo , hôm nay tới sớm thế, mệt ? Tới nghỉ ngơi một lúc .
Sao ? Hôm nay Tiểu Thạch Đầu cùng với cháu ?"Không ạ! Hôm nay cháu cùng cha cháu tới đây!" Tiểu Thảo chỉ chỉ Dư Hải dừng xe cút kít ở ven đường, . Ông Lý Dư Hải khập khễnh tới, trong lòng lóe lên một tia hiểu rõ: Khó trách để cho hai đứa trẻ nhỏ như bán đồ ăn, hóa chân của cha bọn trẻ..."Cha của Tiểu Thảo, mau tới đây nghỉ ngơi một chút, đường dài như , mệt ?" Lưu nãi nãi từ trong lều , nhiệt tình chào hỏi. Dư Hải sửng sốt một hồi, lập tức cảm ơn: "Cảm ơn! Hai là Lưu gia gia và Lưu nãi nãi tiểu Thảo nhắc tới ? Hai ngày nhờ hai chăm sóc, cảm ơn, cảm ơn!"Cảm ơn cái gì! Hai chị em Tiểu Thảo đều khả năng lắm, từ khi bọn trẻ tới, tiệm mì của cũng làm ăn hơn nhiều!" Lưu gia gia xoa tay, . Ông sai, đây bến tàu gì ăn ngon, công nhân bến tàu phần lớn đều mang thức ăn từ nhà , cùng lắm là mấy tụm mua ít dưa muối ăn.
Phần lớn đều sang bên . Từ khi "Đồ nhắm một văn tiền" của Tiểu Thảo nổi tiếng ở bến tàu, nhiều khi mua thức ăn, tiện thể mua luôn một bát mì nước nóng hổi ở quán bên cạnh.
Thức ăn mặn ăn cùng một bát mì, dễ ăn hơn lương khô khó nuốt nhiều.
Đừng quán của ông, quán bánh bao bên cạnh làm ăn cũng khá hơn nhiều.
mà những nhà bán dưa muối hận đến ngứa răng. .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nong-vien-tu-cam/chuong-182.html.]
Có Đốc công Tôn để ý, đại cữu và họ Liễu gia mỗi ngày đều thể tìm việc, lúc còn đưa cả nhị cữu tới, mỗi ngày đều thu nhập hơn một trăm văn tiền, mợ cũng bán dưa muối nữa.
Thứ đó một ngày cũng bán hai ba văn tiền... Tiểu Thảo cha và Lưu gia gia chuyện khí thế ngất trời nên lên dạo khắp nơi.
Hai ngày , chỉ lo kiếm tiến, còn dạo bến tàu thỏa thích một phen. Bến tàu Đường Cổ là mấy năm đương kim Thánh thượng lên ngôi mới phát triển.
Thời niên thiếu đương kim Thánh thượng chỉ thích mạo hiểm biển, còn tự tay tạo thuyền viễn dương.
Sau khi lên ngôi, ngài phát triển mạnh vận tải đường biển, còn lập một đội thủy quân năng lực, đ.á.n.h bại hải tặc, bảo vệ thuyền hàng.
Do đó, ngành vận tải biển ở đây trong năm sáu năm bùng lên phát triển. Là bến tàu gần kinh thành nhất, sự phát triển của bến tàu Đường Cổ tất nhiên cần .
dù cũng là bến tàu mới, bến tàu tuy lớn, vẻ đơn sơ, nhiều kiến trúc còn theo kịp.
mà một vài làm ăn xa, hình như ý định với bến tàu.
Nghe , Chu gia chọn xong địa điểm bên cạnh ở bến tàu, chuẩn xây chi nhánh của Trân Hưởng lâu. Đi dạo một chút, Tiểu Thảo cách xa quán của Lưu gia gia, tới nơi bến tàu thuê công nhân.
Mỗi ngày từ lúc trời sáng, nơi là náo nhiệt nhất, mấy trăm làm việc lặt vặt tụ tập ở chỗ , chờ đốc công sai việc.
lúc bến tàu bận rộn , nơi thấy mấy ."Này! Ngươi tên Tiểu Thảo... Phải ?" Vài dáng vẻ côn đồ, thoạt giống chặn đường của nàng. Dư Tiểu Thảo xung quanh một chút, âm thầm nhăn mày, phòng mấy kẻ mặt "Ta " hỏi: "Có chuyện gì ?"Tên dẫn đầu , mặc áo bông cũ, rụt tay áo, đôi mắt chuột rét lạnh đảo mắt đ.á.n.h giá Tiểu Thảo, ngoài nhưng trong : "Nghe , quán Đồ nhắm một văn tiền của ngươi ở bến tàu làm ăn tệ nhỉ?"Cũng tạm, thì bán nhiều, nhưng chúng bán rẻ, ít lời, lợi nhuận gì!"
Tiểu Thảo cho rằng tới chúc mừng nàng làm ăn suôn sẻ, vẫn âm thầm đề phòng. Một miệng chuột tai khỉ mấy lạng thịt ở lưng mắt chuột nhảy kêu gào: "Mặc kệ ngươi bán lời ! Ngươi mua bán ở địa bàn của Sa Ngư ca chúng , đưa phí bảo kê ? Có đóng phí bảo kê ?"
Dư Tiểu Thảo hiểu rõ ở trong lòng, nàng làm ăn quá , chọc khác đỏ mắt.