Con còn nhỏ, con gái thì ốm yếu, vợ Hắn khả năng làm việc thì bệnh tật quấn , hơn nữa một kẻ tàn phế như Hắn, chỉ một Tiểu Liên, gánh nổi cái cả gia đình . May mắn, may mắn ông trời bỏ rơi bọn họ, cho vợ Hắn cơ thể khỏe mạng, cho chân Hắn ngày càng khôi phục, hơn nữa ban cho con gái kỹ năng kiếm sống. Khóe miệng Dư Hải lộ một nụ mỉm, Hắn giơ lưới trong tay lên, mau, chính xác, định kéo hết cá lên.
Tốc độ của Hắn nhanh hơn so với con gà mờ Tiểu Thảo nhiều.
Bởi vì Hắn cầm lưới khá chắc, hai cha con nàng còn bắt một con cá nặng hai cân rưỡi. Khi mặt trời lặn, hai cha con mang thắng lợi trở về.
Tiểu Thảo lảo đảo xách mấy thùng nước chứa đầy cá nhỏ, nắng chiều vàng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn chiếu đến đỏ bừng, ánh mắt cũng nắng chiều nhuộm thành màu vàng. Dư Hải xách hai thùng nước chứa đầy cá, cà nhắc nàng, lâu lâu hỏi: "Có mệt ? Xách thì bảo cha, tay trái cha còn trống !"Con còn xách !" Tiểu Thảo hì hì xách thùng nước, dù giày của nàng thùng nước lắc lư làm ướt, dù thùng nước trong tay nàng nặng đến đau tay, nàng vẫn vui vẻ.
Hôm nay, cách giữa nàng và cha hình như kéo gần nhiều, vốn là tình đạm bạc, bởi vì tình cha bảo vệ mà dần dần càng gắn kết hơn. Liễu thị kho xong đầu heo và ruột già, lúc gọi Tiểu Thảo ăn cơm, mới phát hiện trong phòng trống , giường đất lạnh lẽo, chăn gấp gọn gàng, đang kinh ngạc con gái thì từ sân truyền đến tiếng của hai cha con. Liễu thị vòng sân , thấy hai cha con mặt đầy tươi xách thùng nước , khóe mắt đầy ý , miệng : "Thảo Nhi, bảo con nghỉ ngơi ? Sao bắt cá ? Cha nó, Hắn cũng , thương con, đừng để con gái mệt lả đấy!"Mẹ! Con mệt! Hơn nữa, con cũng bắt bao nhiêu, bờ chơi.
Số cá đều là cha bắt ! Nhìn ! Con còn bắt một con cá lớn, buổi tối sẽ thêm món ăn nữa!" Tiểu Thảo khỏi đắc ý toét miệng . Liễu thị bất đắc dĩ một tiếng, tới bên cạnh nàng, tiếp nhận thùng nước tay nàng, đổ trong lu nước ở sân , chọc nhẹ gáy nàng, : "Con đó! Vì tiền đúng là quá liều mạng! Đói ? Chúng cần chờ hai chị em Tiểu Liên, ăn ..."Hay là chờ Thạch Đầu trở về ăn chung ! Bọn họ cũng nhanh về thôi, một nhà cùng ăn cơm, náo nhiệt! Con nấu canh đầu cá, cá thì kho, chúng ăn một bữa ngon!" Trong lòng Tiểu Thảo dần coi nơi là nhà , nàng tin tưởng dựa cố gắng của , cái nhà nhất định sẽ càng ngày càng hơn. .
Buổi tối trong nhà quanh bàn cơm, uống canh đầu ca thơm ngon, ăn cá kho thơm ngào ngạt, vui vẻ chuyện thu nhập hôm nay."Nhị tỷ! Cá nấu rượu kho mục bán chiều hôm nay, lúc đầu chê cá nhỏ, nhiều xương, cũng chỉ chứ mua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nong-vien-tu-cam/chuong-180.html.]
Đệ đành lấy một con cá nhỏ ăn cho bọn họ xem, bọn họ xương cá mềm, chỉ nhai một chút nuốt xuống cũng vấn đề gì , bọn họ mới chịu mua." Tiểu Thạch Đầu há miệng thật lớn uống canh cá, trong lòng cảm thấy mỹ mãn.
Một tháng , bánh bột ngô to cũng đủ để bé ăn no, làm gì may mắn lớn như , mỗi ngày đều ăn thịt cá?"Lúc đầu, bọn họ mua nhiều, trong lòng gấp c.h.ế.t.
Cũng may những mua cá nấu rượu kho mục đều ăn ngon, nhiều mua một phần mang về cho con nhỏ ở nhà ăn! Lão Hác thúc lập tức mua tận năm phần, bản ăn một, còn mang về.
Ông , gần đây bến tàu nhiều việc, kiếm tiền cho trong nhà dùng, đồ ăn rẻ ngon như , mua nhiều mang về, sẽ Hác thẩm mắng!"Giọng trong trẻo của Tiểu Thạch Đầu vang khắp phòng, khanh khách bé.
Hạnh phúc chính là đơn giản như ..."Hơn một trăm con cá, đến ba mươi phút bán xong.
Thủ lĩnh Lục T.ử ca của một đám công nhân khác cũng mua năm phần.
Đốc công Tôn vì giành một phần cá cuối cùng với mà suýt nữa đ.á.n.h !" Tiểu Thạch Đầu đắc ý dào dạt : "Vẫn là tặng miễn phí cho bọn họ phần cá , mỗi một con, mới dẹp xô xát .
Nhị tỷ, giỏi chứ!"Tiểu Thảo chọc nhẹ mũi của bé, khen ngợi: "Ừ! Thạch Đầu nhà chúng lợi hại nhất, mới sáu tuổi thông minh như , bảo con mắt tinh tường thấy châu ngọc của Viên trúng !"Tiểu Thạch Đầu càng đắc ý hơn, cái miệng nhỏ ha ha ngừng, cuối cùng híp đôi mắt cong cong, : "Nhị tỷ, đoán xem hôm nay bán cá bao nhiêu tiền? Tỷ đoán xem..."Tiểu Thảo rõ lượng cá, nàng cố ý nhăn mày cố gắng suy nghĩ, cố ý đoán sai: "Năm mươi văn tiền? Nhiều lắm thì sáu mươi văn tiền là cùng..."Tiểu Thạch Đầu kiềm chế phấn khích, lập tực báo thu nhập hôm nay: "Không đúng, đúng! Là một lượng bạc bảy mươi tám văn tiền! Xem ! Một lượng bạc, đầu tiên thấy nhiều tiền như , ánh bạc lấp lánh, thật mắt!"Cậu bé nhịn lấy túi tiền vẫn luôn giấu kĩ trong ngực, lấy một khối bạc để lên bàn.