Nước trong thùng lấy từ lu nước , cũng linh khí, vì thế đám cá nhỏ ở trong gian hẹp vẫn sức sống. Chưa tới một giờ, hai chị em bắt hai thùng cá nhỏ, trong đó còn cá lớn dài hơn nửa thước, đáng tiếc võng lưới của nàng quá nhỏ, vốn bắt đuôi cá, cá lớn quẫy đuôi chạy mất.
Hai chị em cảm thấy tiếc, nếu như bắt con cá lớn đó, bữa ăn buổi tối sẽ thêm món ngon. Lúc hai chị em về đến nhà, vợ chồng Dư Hải và Tiểu Liên làm xong đầu heo và ruột.
Liễu thị chỉ bình m.á.u heo còn sót , hỏi: "Cái chúng xử lý , nên dám động nó..."Dư Hải trêu ghẹo hai chị em, : "Ồ! Cầm ít thùng! Loại cá thể bắt bao nhiêu? Để cha xem một chút đủ tối ăn ?"Tiểu Thạch Đầu phấn khích : "Mấy con cá để ăn, bắt bán! Nhị tỷ thể giải quyết vấn đề xương cá nhỏ! Cha, xem , bọn con bắt nhiều cá!"Dư Hải tiến lên , còn ! Vốn khi bọn nhỏ Hắn làm cho một cái lưới đ.á.n.h cá, là bắt cá, Hắn cũng chỉ nghĩ bọn nhỏ chơi đùa một chút.
Không nghĩ tới, hai đứa nhỏ hơn một giờ, mang hai thùng cá trở về.
Nhìn đàn cá đen nghìn nghịt chen chúc trong thùng, lượng tất nhiên ít."Ôi! là nhiều thật! Các con làm bắt ?" Dư Hải ngạc nhiên, cho dù là Hắn tung lưới bắt cá, cũng thể nhiều cá trong thời gian ngắn bắt như , bọn nhỏ làm thế nào mà làm ?Tiểu Thạch Đầu tranh mở miệng: "Là Nhị tỷ! Nhị tỷ làm một loại mồi nhử mới, dẫn đến nhiều cá nhỏ.
Bọn con chỉ cần ở bên bờ tung võng lưới bắt cá là !"Ánh mắt Dư Hải phức tạp con gái, con gái ngày càng khả năng, để cho làm cha như Hắn kiêu ngạo hổ. Tiểu Thảo sắc trời, : "Nếu , tiên chúng tập trung xử lý cá, khi giờ cơm tối thể mang tới bán ở bến tàu! Đầu heo và ruột già, thể để tối làm!"Người một nhà cùng làm việc, cạo vảy đám cá nhỏ, bỏ ruột cá, rửa sạch.
Tiểu Thạch Đầu làm việc sẽ dùng chậu gỗ nhỏ, bê từng chậu nước tới giúp rửa sạch cá nhỏ làm sạch. Hây! Lần bắt ít cá nhỏ, đầy một chậu lớn luôn! Tiểu Thảo để ý việc vui vẻ , dùng muối ướp cá nhỏ làm sạch."Sau đó thì ?" Tiểu Liên cuối cùng thể thở , mặt vui sướng tươi hỏi."Ướp 30 phút là , đó chuẩn chiên dầu!" Tiểu Thảo ngửi mùi tanh tay, vội vàng rửa sạch bằng nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nong-vien-tu-cam/chuong-176.html.]
Bận rộn nửa ngày, bụng chút đói, nàng lấy từ trong bếp một củ khoai nướng nóng hầm hập, đây là mỗi ngày đều đặc biệt chuẩn cho nàng. .
Liễu thị phần lo lắng: "Phải chiên dầu ? Dầu trong nhà đủ , nếu ... Mẹ qua nhà Chu thẩm thẩm mượn một ít?"Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, : "Hôm qua mua một cân dầu đậu nành còn dùng, chắc là đủ ạ! mà, làm cá nấu rượu kho mục cần dùng đường trắng, bây giờ mua cũng kịp ... Không nhà Chu thẩm thẩm ..."Chu gia là một trong những nhà coi là khá giả ở trong thôn, đàn ông ở bên ngoài thể kiếm tiền, đàn bà ở nhà nuôi gà cũng kiếm ít.
Phương thị nay từng khắt khe con trẻ, nếu như nhà nào ở trong thôn thể mượn đường trắng, cũng chỉ nhà nàng . Liễu thị cởi tạp dề xuống, : "Mẹ qua hỏi xem, cần bao nhiêu?"Tiểu Thảo : "Chỉ là gia vị thôi, một nắm nhỏ là ..."Một nắm nhỏ? Thảo Nhi, con giá đường trắng ? Nửa cân hai trăm sáu mươi văn tiền đấy! Con một nắm nhỏ, là mấy chục văn tiền ! Chu thẩm thẩm của con dù thương con cũng sẽ mua nhiều như ." Dư Hải nhịn nhắc nhở. Tiểu Thảo trố mắt : "Cái gì? Đường trắng đắt như ! Trời ạ, nhà bình thường đúng là ăn nổi..."Liễu thị liếc nàng một cái, : "Đường trắng vốn cũng thứ nhà bình thường thể ăn.
Con làm món cá gì? Cần gia vị đắt tiền như , khi nào ngay cả tiền vốn cũng thu về ?"Tiểu Thảo hơn một trăm con cá nhỏ ướp trong chậu, trong lòng tính toán thiệt hơn, bán một trăm sáu mươi bảy mươi văn tiền chắc là vấn đề gì.
Cá nấu rượu kho mục nếu như đường trắng, chỉ sợ hương vị sẽ kém hơn nhiều, bỏ ít một chút... Chắc là vấn đề nhỉ?"Mẹ, con và cùng sang nhà Chu thẩm thẩm xem thế nào ." Tiểu Thảo cầm khoai lang đỏ gặm mấy miếng, nhét trong tay Tiểu Thạch Đầu, dậy thị cửa cùng với Liễu. Ra cửa tầm ba trăm thước, gõ cửa Chu gia, mở cửa là một thiếu niên mi thanh mục tú, mười hai mười ba tuổi, da màu lúa mạch khỏe mạnh, đôi mắt cong cong như trăng non, khóe miệng nhếch lên, lúc cũng cho cảm giác híp mắt, khiến cho khác một cái cảm thấy đôi mắt duyên."Văn Hoa ! Sao hôm nay theo cha cháu bán hàng ?" Liễu thị vẻ ngạc nhiên khi thấy thiếu niên, nhịn hỏi.
Chu Văn Hoa ho khan hai tiếng, trong lồng n.g.ự.c phát tiếng hít thở nặng nề.
Cậu cố nén cảm giác khó chịu ở cổ họng, nuốt nước miếng một cái, : "Hôm qua lúc về nhà, trời nóng nên cởi áo ngoài , kết quả cảm lạnh, thoải mái, cha cho ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Khụ... Dư thẩm, Tiểu Liên , hai tới tìm ?"