Tiểu Thảo thấy thời gian cũng gần đúng, mở nắp nồi lên, vớt một đoạn ruột gà từ bên trong, thổi thổi đưa đến miệng tiểu gia hỏa.
Tiểu Thạch Đầu mà lắc đầu cự tuyệt: "Những thứ là bán lấy tiền mà, ăn..."
"Không thiếu một miếng của !" Tiểu Thảo cứng rắn nhét trong miệng tiểu gia hỏa. Ruột gà kho ngon miệng, nhai giòn giòn, hương vị vô cùng ngon. Tiểu gia hỏa thỏa mãn híp mắt , tinh tế nhai kỹ, đó luyến tiếc nuốt xuống.
Tiểu Thảo lấy một ít để cho Tiểu Liên và cha cũng nếm thử một chút. Dư Hải và Tiểu Liên đều vô cùng cổ vũ há miệng ăn , Liễu thị thì chần chờ, yên tâm hỏi chồng : "Cha nó, mùi vị như thế nào? Có hôi , khó ăn ?"
Tiểu Thảo dở dở : "Mẹ, tin tưởng tay nghề của nữ nhi như ?"
Dư Hải nể tình gật đầu liên tục: "Ăn ngon! Ăn ngon! Hoàn nghĩ đây là ruột gà đấy, còn mùi thịt gà. Không, còn ngon hơn thịt gà kho nàng làm nữ! Ừ, thế nếu đem bán, nhất định là ăn!"
Tiểu Liên cũng sức gật đầu, bày tỏ đồng ý. Tiểu Thảo tự nếm thử một miếng, nhíu mày một cái : "Đáng tiếc bột ngọt và canh xương, mùi vị còn kém một chút. ăn cũng thấy tệ lắm!"
Liễu thị thấy đều khen dứt miệng, lập tức to gan thử một miếng, nhất thời mùi vị thơm nồng hấp dẫn: "Đây... Thật sự là mùi vị của ruột gà bẩn thỉu ? Thật là, thật là khó thể tin !"
Tiểu Thảo bỏ luôn tiết gà còn dư làm lúc chạng vạng bên trong nước kho luôn, kho xong , ngày mai sẽ trộn chung với lòng gà bán.
"Bán bao nhiêu tiền một cân thì đây?"Tiểu Thảo chút buồn rầu lầm bầm lầu bầu.
Dư Hải cho nàng một cái đề nghị : Công nhân bến tàu, lúc làm nhiều, mỗi ngày thể kiếm hơn ba bốn mươi đồng tiền, lúc làm ăn cũng thể kiếm hơn hai mươi văn tiền. Món kho Tiểu Thảo làm , tuy là làm bằng nội tạng gà, nhưng dù cũng là món ăn mặn, vị thịt. Nếu bán theo cân, giá thấp thì kiếm bao nhiêu tiền, giá cao thì công nhân nỡ mua.
Nếu như chia thành từng phần nhỏ, bán một văn tiền một phần, công nhân chắc chắn sẽ tiếc tiền mà mua, dù cũng là món thịt, ăn ngon rẻ, còn sợ bán ?
Tiểu Thảo hiểu , ánh mắt trong suốt sùng bái cha. Thật ngờ, cha thể đầu óc kinh doanh đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nong-vien-tu-cam/chuong-157.html.]
Dư Hải con gái như , lòng hư vinh thỏa mãn, ha hả chuẩn tìm giấy dầu. Người một nhà chia nồi lòng gà kho thành sáu mươi phần nhỏ, trong mỗi phần đều ruột cắt ngắn, gan gà và mề gà. Tiết gà thể bỏ túi, cho nên để trong vò, lúc bán cho mỗi phần thêm mấy khối. Cứ như , trọng lượng của một văn tiền cũng ít !
Một đêm , Tiểu Thảo hưng phấn lăn qua lăn ở giường, làm thế nào cũng ngủ , cho đến canh tư mới chợp mắt một lát, sáng sớm thức dậy .
Dư Hải thấy quầng mắt xanh đen của con gái nhỏ, trêu ghẹo nàng: "Không tiền đồ! Không còn tự tin tay nghề của ? Còn lo lắng cái gì?"
Người lo lắng a? Người là hưng phấn, ?
Ăn xong điểm tâm từ sớm, Tiểu Thảo từ chối đề nghị cùng của cha, mang theo Tiểu Thạch Đầu cũng đang hưng phấn, xách một cái giỏ lớn về phía bến tàu.
Ánh nắng ban mai bao phủ khắp bên tàu, vẫn náo nhiệt như cũ. Tiếng rao hàng, tiếng la, tiếng hiệu... xen lẫn một chỗ. Có tàu chở hàng xa khơi mới cập bến, nhóm công nhân bến tàu đang khí thế ngất trời bốc hàng.
Lần thứ hai tới bến tàu, Tiểu Thảo vẫn xúc động thôi bởi bức tranh tràn ngập thở cuộc sống .
"Nhị tỷ, chúng bán món kho ở đây?"Tiểu Thạch Đầu tràn đầy lòng tin với nhị tỷ, nhao nhao thử .
Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, công nhân bến tàu và ngư dân, lẽ sẽ mang theo lương khô tới. sáng sớm mang theo khí lạnh, vẫn uống một chén canh nóng, để làm ấm . Lập tức xách giỏ, tới một căn nhà lá thấp bé dựng tạm.
Nơi , bán cháo, bán mì nước, bán màn thầu bánh bao. Cũng giống như nàng, xách giỏ bán một ít thức ăn nhà làm, hoặc là dưa muối. Ví dụ như cữu mẫu của Tiểu Thảo chính là một trong đó.
"Là Tiểu Thảo ? Đại cữu mẫu nhận lầm chứ?" Mợ cả thấy tỷ Tiểu Thảo, mặt mang theo nụ từ ái, nhiệt tình tiếp đón hai tỷ .
"Đại cữu mẫu," Tiểu Thạch Đầu gấp chờ nổi bắt đầu gào to: "Đại cữu mẫu, nhị tỷ làm món thịt ngon, bán ở bến tàu. Món thịt nhị tỷ làm ngon, đại cữu mẫu, đại biểu ca, các nếm thử chút ?"
Mợ cả liên tục lắc đầu, : "Các cháu làm đồ ăn để bán lấy tiền, chúng nên nếm. , nếu là món thịt, khẳng định giá tiền cũng thấp đúng ? Có thể sẽ bán chạy lắm..."
"Muốn chuyện thì chỗ khác ! Đứng đây ảnh hưởng làm ăn buôn bán!" Phía các nàng là một lều bán mì nóng giản dị, bên trong hai ba cái bàn cũ nát. Người là một phụ nữ chân nhỏ, lông mày và gò má cao.