Tiểu Thảo tựa như thấy thức ăn ngon đang bay tới bay lui mặt , thèm ăn đến nỗi hận thể lấy m.á.u gà làm đồ ăn, ăn ngay lập tức. Qua năm mới hơn hai tháng, đừng là thức ăn mặn, ngay cả lương thực phụ cũng thể ăn thoải mái. Mấy ngày nay, nàng thật sự thèm ăn đến điên mất !
"Ngớ làm gì? Không tới để giúp đỡ ? Đi về nhà lấy chậu rửa rau của chúng qua đây, hai con cùng nhổ lông gà thể nhanh lên một chút!" Liễu thị mang nụ lướt qua con gái một cái, trong giọng ý oán trách đầy nuông chiều.
"Vâng ạ!" Tiểu Thảo đáp lời chạy như bay ngoài.
Phương thị bóng lưng vui sướng của nàng, : "Mộ Vân , chắc chắn nhà xung khắc với nhà bên . Muội , từ khi các chuyển ngoài, chân cũng chồng cũng khá lên, xương cốt thể Tiểu Thảo cũng rắn chắc hơn, cũng tái bệnh nữa. Muội yên tâm , Sau nhà chắc chắn còn hơn thế nữa. Chờ tới đầu mùa xuân nhà ấp gà con, bắt mấy con trở về nuôi , trứng đẻ cũng thể bồi bổ cho bọn trẻ, thấy và bọn nhỏ đều gầy yếu thế ..."
Liễu thị ngẩng đầu ôn nhu với nàng . Sau khi chuyển ngoài ở, nàng càng ngày càng nhiều. Nàng , tay thuần thục nhổ lông gà, trong chậu gỗ bốc nóng, trong khí phiêu đãng một chút mùi tanh...
Lúc Tiểu Thảo trở , khi thấy Liễu thị m.ổ b.ụ.n.g gà moi bộ lòng từ bên trong , tiện tay ném xuống một bên ở mặt đất. Nàng thử hỏi dò: "Những thứ đều vứt bỏ ?"
Liễu thị liếc nàng một cái, trêu ghẹo : "Mấy thử đồ bẩn hôi như , đừng là con cũng lấy ăn nha? Bên trong đều là phân gà gì đó, nấu xong thì con ăn một ! Được , đừng lười biếng nữa, xách gà Chu thẩm g.i.ế.c xong qua đây, đổ nước nóng, con phụ trách nhổ lông gà là !"
"Tiểu Thảo, làm cho ! Nếu như làm , thẩm cho con mười văn tiền tiền công..." Phương thị thấy Tiểu Thảo làm việc cũng chuyên nghiệp, lập tức hứa.
Liễu thị sẵng giọng: "Hàng xóm láng giềng, giúp chút chuyện thì lấy tiền công làm gì! Hơn nữa, nó chỉ là một đứa trẻ, thể giúp bao nhiêu việc chứ..."
Liếc mắt qua, ngờ tốc độ của con gái hề chậm hơn , nhổ lông còn sạch hơn nàng, trong lòng thầm chút kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nong-vien-tu-cam/chuong-153.html.]
Nói đùa chứ, cũng thử xem kiếp Tiểu Thảo làm gì. Gà mà tiệm món kho của nàng làm là ngon nhất, mỗi ngày đều làm ba bốn mươi con gà, thuần thục mới là lạ đấy!
Ánh mắt Tiểu Thảo xoay vòng tiếp: "Con cần tiền công, Chu thẩm cho con bộ lòng của bốn mươi con gà là !"
"Con lấy bộ lòng của gà làm gì? Không lẽ thật sự lấy ăn chứ? Thảo Nhi, tình hình trong nhà , quanh năm thường xuyên ăn món mặn, nhưng cũng thể ăn đồ bẩn thế ! Như , đem bán đồ thêu, mua một cân thịt về cho con ăn một bữa ngon nhé..."Nụ mặt Liễu thị dần dần nhạt , trong mắt dâng lên một tia tự trách và áy náy.
"Mẹ, cũng đừng để ý, mấy thứ lòng mề thật sự dùng ăn mà!" Tiểu Thảo âm thầm kinh ngạc, thời cổ đại thường ăn nội tạng ? Chẳng lẽ đây chỉ là lời đồn?
Phương thị giảng hòa, : "Đứa trẻ lớn, chủ ý của , Mộ Vân , cứ để cho nó thử một chút xem ! Tiểu Thảo, mấy thứ tiết gà và lòng mề con cứ lấy về, tiền công vẫn sẽ cho!"
Dư Tiểu Thảo lắc đầu : "Chu thẩm, bọn con cũng thể lấy tiền công . Lần nhà con dọn nhà mở tiệc, và Linh Lung tỷ cùng bận rộn cả ngày, bữa trưa cũng gì để ăn. Bọn con giúp đỡ chút việc nhỏ thế , nếu còn lấy tiền công, chẳng là quá đáng giận ? Bán bà con xa bằng mua láng giềng gần, hàng xóm giúp đỡ lẫn là chuyện nên làm!"
Liễu thị phụ họa : "Thảo Nhi đúng! Thẩm nó , nếu như tỷ nhắc tới chuyện tiền công, sẽ trở mặt thèm tỷ nữa đó..."
Phương thị thấy hai con kiên trì như thế, cũng nhắc tới chuyện tiền công nữa. G.i.ế.c xong bốn mươi con gà, đó nhổ lông và moi hết lòng mề , hai lớn ba đứa bé bận rộn suốt một canh rưỡi giờ. Trong đó tốc độ và chất lượng làm việc của Tiểu Thảo còn hơn so với nàng, kinh nghiệm cũng giống như Phương thị vốn làm quen tay. Phương thị thấy liên tục khen ngợi...
Sau khi hết bận, Phương thị nhà lấy túi bánh ngọt mua ở thị trấn lúc sáng , cứng rắn nhét trong tay Tiểu Thảo, nhất định nàng mang về. Chu gia bán gà bán trứng gà, đàn ông lúc cần làm nông thì sẽ bán hàng rong. Trong thôn cũng chỉ nhà các nàng thỉnh thoảng thể mua chút bánh ngọt cho mấy đứa trẻ ăn đỡ thèm.
Liễu thị bưng chậu gỗ tràn đầy nội tạng gà, con gái một tay bưng chậu sứ chứa tiết gà, một tay xách bánh ngọt, nhíu mày một cái, : "Con thật sự thể dùng tiết gà làm thức ăn ? Đừng khoe khoang khoác lác, nếu làm , sẽ Chu thẩm và Chu gia tỷ tỷ nhạo đó."