Tiểu Thảo dựa theo tỷ lệ cần, cẩn thận lấy hương liệu trong hộp gỗ. Lão chưởng quầy thấy nàng cũng vì tham món lợi nhỏ chỉ chọn những hương liệu đắt tiền, vuốt râu, trong lòng âm thầm gật đầu.
Cảm thấy khối lượng cũng đủ , Tiểu Thảo gói túi để hương liệu , đưa cho lão chưởng quầy, để cho ông cân trọng lượng. Cân của lão chưởng quầy là loại cân vô cùng chuẩn xác thường sử dụng trong tiệm thuốc, trọng lượng cân là một lạng ba hoa, lão chưởng quầy lấy của nàng hai mươi lăm văn tiền.
Tiểu Thảo hai cái vò lớn một chút, chần chờ : "Chưởng quầy gia gia, con còn mua về một ít nước tương và giấm, nhưng mà đem theo đồ đựng..."
Lão chưởng quầy lấy hai cái ống trúc nhỏ quầy tạp hóa, : "Không , vì tiếng gọi "Chưởng quầy gia gia" của ngươi, cho ngươi mượn đồ đựng. Lần lúc tới đây mua hương liệu nữa thì trả cho là . Nói , mua bao nhiêu nước tương và giấm?"
Nhìn hai cái ống trúc lẽ là bán trong tiệm. Sau khi bỏ nước tương và giấm bên trong, chắc chắn sẽ nhuộm màu và để mùi, khi sử dụng thể nào bán nữa. Trái tim Tiểu Thảo trở nên ấm áp.
Nàng suy nghĩ một chút, buột miệng "Nửa cân", chợt nhớ ở cổ đại nửa cân tương đương với tám lạng, câu thành ngữ "Tám lạng nửa cân" ? Vì vội vàng sửa lời : "Lấy mỗi loại bốn lạng dùng ạ."
Giấm và nước tương tốn năm văn tiền của nàng. Tính toán một chút, cho hai mươi văn tiền để tiêu vặt, đồ thêu của Tiểu Liên bán một trăm văn tiền, tốn mười văn tiền mua sợi tơ, tốn thêm ba mươi văn tiền mua gia vị, còn mạnh mẽ nhét mười văn tiền cho trai, còn dư tám mươi văn tiền, tính là quá phung phí đúng nhỉ?
"Ùngục..." Hôm nay ăn cơm sớm, cho dù Tiểu Thạch Đầu quen ăn một ngày hai bữa cơm cũng ôm lấy cái bụng đang xì xào phản đối, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, nhưng cũng hề là mua đồ ăn.
Gian hàng bán điểm tâm ở chợ rau vẫn dọn quán, Tiểu Thảo cẩn thận xách gia vị mua , mang em trai tới đó, gọi một bát canh nóng, lấy bánh rán rau cải dại tự mang theo , tiên ngâm canh nóng cho em trai.
Canh nóng thật chính là canh cải trắng, gia vị chỉ muối, mặt nổi vài giọt váng dầu. Mùi vị thật là ngon lắm, nhưng do vẫn luôn hầm bếp lò nhỏ, uống trong bụng ấm áp. Bánh rán mang theo từ buổi sáng sớm nguội lạnh, nhưng ngâm trong nước canh nóng hổi, ăn bụng khỏi là bao nhiêu thoải mái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nong-vien-tu-cam/chuong-151.html.]
Một đứa bé bốn năm tuổi theo nhà mua bữa sáng, thấy hai chị em ăn bánh rán thơm ngào ngạt mà thèm thuồng, vẫy vẫy cánh tay ầm ĩ với cha bé: "Cha, con cũng ăn cái bánh thơm ngào ngạt đó, cha mua cho con một cái !"
Ông chủ gian hàng bán bữa ăn sáng thấy rau cải xanh xanh bánh rán, kỳ lạ hỏi: "Tiểu cô nương, ngươi mua cái bánh ở ? Bây giờ thể cải xanh ?"
Tiểu Thạch Đầu há to miệng ăn bánh rán, dương dương đắc ý : "Bánh rán là do nhị tỷ của làm, nhân ở bên trong là cải xanh, mà là rau cải dại bọn đào ở núi. Tay nghề của nhị tỷ lắm, khác cũng thể làm loại bánh rán ngon như ."
"Con ăn bánh rán, cha, cha, con ăn bánh rán rau củ dại, oa..." Cậu nhóc thấy Thạch Đầu ăn ngon như liền chảy nước miếng, lóc la hét đòi ăn bánh rán.
Lúc sáng, ba cái bánh rán còn dư Liễu thị đều gói cho hai chị em mang theo, hai chị em mỗi một miếng ngâm bên trong bát canh, bàn còn dư một chiếc. Tiểu Thảo thấy , vội : "Bọn chỉ còn dư một chiếc bánh rán mà thôi, nếu như đại thúc chê thì cứ lấy cho tiểu ăn ạ?"
"Sao thể hổ như ? Còn đủ cho chị em hai đứa ăn nữa mà!" Đại thúc bán điểm tâm nhỏ giọng dụ dỗ đứa trẻ, lúng túng với hai chị em.
"Không , sáng nay chúng cũng ăn điểm tâm , chỉ là uống một ngụm canh nóng cho ấm thôi." Tiểu Thảo thấy bé trai dỗ dành thế nào cũng chịu, đến mức nước mũi cũng thổi bong bóng. Nàng và em trai ăn một cái bánh rán, uống một bát canh, cũng đủ lót bụng , lúc chạng vạng tối về đến nhà cũng cơm tối để ăn, cho nên quyết định cho bé chiếc bánh rán.
Đại thúc mua bữa sáng suy nghĩ một chút, : "Vậy thì cám ơn, canh hai đứa uống sẽ thu tiền, coi như là ý cảm ơn của đại thúc ."
Một bát canh nóng giá một văn tiền đó, thể tiết kiệm một văn tiền thì đỡ một văn tiền, khi Dư Tiểu Thảo cám ơn, kéo em trai rời khỏi chợ, đến cửa thành giờ hẹn, lúc xe lừa của Mã đại bá đầy , đang chờ hai chị em các nàng.
Lấy ba mươi văn mua gia vị, nếu như để Liễu thị , chắc chắn sẽ cằn nhằn một trận. Cơm trong nhà sắp mà ăn, còn mua gia vị làm cái gì?
Lúc về đến nhà, Tiểu Thảo đẩy cửa , dè dặt thò đầu trong, Tiểu Liên đang thêu thùa ở trong viện thấy dáng vẻ lén lút của nàng thì phì : "Tiểu Thảo, làm chuyện trái lương tâm gì ? Yên tâm , ở nhà!"