Dư Tiểu Thảo yên tâm, nàng kích động ôm lấy mèo con vàng hôn mạnh mấy cái, : "Có thể hóa thành thực thể? Vậy nghĩa là năng lực của ngươi tăng lên ít ? Tốt quá, Bánh Trôi Nhỏ. Ngươi đúng là phúc tinh của mà! Cảm ơn ngươi!"
Tiểu Bổ Thiên Thạch chút hổ, tự nhiên kêu lên: [Đi , ! Tương lai sẽ biến thành con gái đấy, ngươi cái đồ đồng tính nữ ... ]
"Hi hi..." Nhìn mèo con ngại ngùng, Dư Tiểu Thảo nhịn bật .
"Muội , ?" Tiểu Liên bên cạnh giật tỉnh dậy, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, m.ô.n.g lung hỏi.
"Không... Không gì!" Tiểu Thảo vội vàng cất vòng tay ngũ thải thạch , nhét con mèo vàng mini trong chăn của , giả vờ như mới tỉnh : "Nằm mơ đến tỉnh ..."
"Giấc mơ gì mà làm vui đến thế ?" Tiểu Liên trở đối diện với nàng.
Dư Tiểu Thảo vội vàng nhắm mắt , dáng mệt mỏi, trả lời một câu: "Không nhớ nữa ..."
Sợ Tiểu Liên tiếp tục truy hỏi, nàng cố ý thả nhẹ hô hấp, vờ như ngủ . Giả bộ một lúc, thật sự ngủ mất lúc nào...
Trả năm lượng bạc, tiền trong nhà cũng còn dư bao nhiêu, ba mẫu khoai lang đỏ tới tháng năm mới thể trồng tiếp, đợi hơn nửa năm mới thu hoạch. Hơn nửa năm , cả nhà làm mà sống đây?
Dư Tiểu Thảo nghiêm túc tính toán cách để thể kiếm tiền, ngoài hai con thỏ hoang còn dư khi làm tiệc rượu trong phòng bếp , còn năm cây cải trắng, mấy củ củ cải. Bột mì còn một cân, bột kê còn hai ba cân. Bột khoai lang đỏ còn nhiều nhất nhưng cũng tới năm cân. Dưới hầm ở hậu viện còn hơn năm mươi cân khoai lang đỏ mà bà ngoại đưa tới, nếu như ăn uống tiết kiệm một chút, thể chống đỡ hơn một tháng.
Tiền bạc trong nhà chỉ còn hơn bốn mươi đồng. Còn hai con thỏ hoang, bọn họ nhịn ăn đem lên chợ ở thị trấn cũng sẽ bán hơn hai trăm hai mươi văn tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nong-vien-tu-cam/chuong-138.html.]
Mùa đông tuyết rơi nhiều thành họa, mặc dù triều đình cũng cố gắng bình giá cả, nhưng nhân dân vẫn trải qua những ngày tháng khó khăn.
Dư Tiểu Thảo cũng thấy vật giá đầu mùa xuân cao lên so với lúc nàng xuyên tới ít. Trước tiên ví dụ như tiệm lương thực , bột kê, bột gạo và lương thực thô chỉ hai văn tiền nửa cân, bây giờ thì tới ba bốn văn tiền; tinh bột mì năm ngoái chỉ năm văn tiền nửa cân, bây giờ thấp nhất cũng chừng tám văn tiền, gạo thì khỏi ; lúc giá cao nhất thì lên tới tận mười lăm văn tiền nửa cân đấy. Thịt heo bây giờ ba mươi văn tiền nửa cân, trứng gà gì đó cũng lên giá ít.
Tính trong nhà chỉ còn dư gần hai trăm sáu mươi văn, lương thực cần thiết cho cả nhà sử dụng một tháng ít nhất cũng hơn năm mươi cân, mua lương thực phụ cũng đủ. Haizz... Khó trách phần lớn ở trong thôn tới cuối năm cũng dám dùng bột mì!
Theo nàng thấy, chỉ cố gắng tiết kiệm là đủ, tìm nguồn thu mới !
Liễu thị cũng đạo lý miếng ăn núi lở, nàng tìm một việc giặt quần áo cho ở thị trấn, ba ngày một , buổi sáng ngoài, buổi chiều tới giờ Thân mới trở về, mỗi hơn mười lăm văn tiền. Thời tiết đầu mùa xuân ở phương Bắc vẫn còn khá rét buốt, tay của Liễu thị vì ngâm trong nước lạnh quá lâu, cóng đến đỏ sưng, ngón tay chóc da chảy máu, khiến Tiểu Thảo thấy vô cùng đau lòng.
Mỗi ngày khi Liễu thị trở về, Dư Tiểu Thảo đều sẽ dùng nước pha nước của Tiểu Bổ Thiên Thạch, đun nóng để cho nàng ngâm tay ngâm chân. Dưới sự chữa trị của nước linh thạch, tới mấy ngày, những vết nứt tay của Liễu thị cũng khỏi hẳn, vết chai tay cũng biến mất, một đôi tay chăm sóc trắng trẻo mềm mại, còn sợ sẽ chóc da nữa.
Khi làm kiếm sống, Dư Tiểu Liên đảm đương tất cả việc nhà, nhặt củi, nấu cơm, giặt quần áo, quét sân, giống y như một bà quản gia nhỏ. Lúc rảnh rỗi, nàng sẽ ánh mặt trời ấm áp thêu hà bao, khăn tay để thêm chút ít phụ giúp gia đình.
Kỹ năng thêu thùa của Dư Tiểu Liên cũng thua kém Liễu thị bao nhiêu, nhưng lúc ở Dư gia bận rộn xoay vòng vòng, tới mức thời gian thùa thêu nọ.
Dư Tiểu Thảo khâm phục cô bé chỉ mới tám tuổi , kiếp cũng chỉ là một đứa bé mới học lớp hai tiểu học, thể dùng bả vai gầy yếu của gánh vác hơn phân nửa việc trong nhà.
Kể Tiểu Thảo hẳn nên gọi nàng là "tỷ". lúc chủ nhân cơ thể còn sống cũng từng gọi như . Nguyên nhân là vì lúc Liễu thị sinh con, trong tình huống luống cuống, bà mụ cũng rối loạn lên hết, xác định ai là chị ai là em.
Sau đó, Tiểu Thảo vẫn luôn bệnh tật yếu ớt, Tiểu Liên thì tương đối hiểu chuyện cho nên vẫn luôn chăm sóc nàng, thương yêu nàng. Từ đó nhà bèn gọi Tiểu Liên là đại nha đầu, Tiểu Thảo đương nhiên trở thành đứa nhỏ hơn.
Tiểu Thảo vẫn luôn cho là lớn hơn, sống c.h.ế.t chịu gọi chị Tiểu Liên. Người nhà cũng chiều theo nàng...