Đây mới là một nhà đúng nghĩa, khi cần sẽ đem hết lực giúp đỡ, thông cảm quan tâm lẫn ...
Tiểu Thảo cảm nhận sự ấm áp của nhà thật sự, tuy rằng nghèo khổ nhưng nàng một nỗ lực, cha , còn các tỷ .
Nàng hì hì dịch đến bên cạnh cha, vén chăn đang đắp đùi cha lên, : "Lại đến thời gian xoa bóp, cha, tận tình hưởng thụ lòng hiếu thuận của con gái !"
Vết thương đùi Dư Hải khép nhanh, phần lớn kết vảy tróc . Mấy ngày hôm , khi Dư Tiểu Thảo đưa đến Đồng Nhân Đường ở trấn để kiểm tra , Tôn đại phu từng chẩn đoán thể chữa kinh ngạc gương mặt hồng nhuận của và tinh thần no đủ, liên tục lấy làm kinh ngạc.
Cho dù ở hiện đại, chuyện cũng coi như kỳ tích của nền y học. Xương chân cẳng gãy đến dập nát, bộ thịt đùi cơ hồ một khối chỉnh, lưng chụp thành một lỗ thủng lớn, thiếu chút nữa thể thấy nội tạng. Mặt ngoài vết thương quá lớn, cũng sốt đến hôn mê bất tỉnh, thiết chữa bệnh tiên tiến, đầy đủ t.h.u.ố.c men, còn thể sống sờ sờ ở mặt, kỳ tích là cái gì?
Tôn đại phu ở trong sự kinh ngạc nhất thời, chỉ thể quy về thể tố chất của , d.ụ.c vọng sống cao, thần may mắn giúp đỡ.
Kiểm tra xong vết thương ở chân và miệng vết thương lưng, xem mạch cho Dư Hải, nhưng chẩn đoán còn đáng ngại, Tôn đại phu : "Thuốc, thể cần uống nữa. Gân mạch ở chân thương nghiêm trọng, thường xuyên xoa bóp, chừng còn thể bỏ quải trượng nữa."
Lúc , Dư Tiểu Thảo nghiêm túc học thủ pháp xoa bóp của Lâm đại phu, mỗi ngày mượn cơ hội xoa bóp, đều đem Tiểu Bổ Thiên Thạch dán ở vết thương đùi của cha, để Tiểu Bổ Thiên Thạch vận dụng linh lực, chậm rãi tẩm bổ gân mạch đứt gãy thương.
Ngũ thải thạch cổ tay, phảng phất như vô tình chảy xuống vết sẹo dày đặc đùi, theo động tác xoa bóp của nàng, chỉ Tiểu Thảo thể thấy ánh sáng màu vàng nhạt, chậm rãi chảy xuôi xuống theo hướng gân mạch chân...
Dư Hải cảm giác , từng chỗ tay nhỏ của con gái xoa bóp qua, một dòng nước ấm vô cùng thoải mái, đau nhức đùi cũng chậm rãi thối lui, lẳng lặng nhắm mắt , ở trong sự xoa bóp của con gái, thoải mái ngủ quên...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nong-vien-tu-cam/chuong-137.html.]
"Thảo Nhi, vất vả cho con. Con dạy cách xoa bóp, về để làm." Liễu thị thấy con gái lắc lắc cánh tay nhức mỏi, đau lòng .
Tiểu Thảo lắc đầu, : "Mẹ, đây chính là cơ hội con gái thể hiện lòng hiếu thuận, cũng thể ngăn cản con. Tiểu Liên nhiều học, con cũng dạy tỷ nữa! Cha và đều thương con như , từ nhỏ đến lớn vì con chịu ít cực khổ, con xoa bóp giúp cha cũng là điều nên làm."
Mệt mỏi suốt một ngày, một nhà đều ngủ sớm. Dư Tiểu Thảo lẳng lặng giường ấm áp, tuy trải rơm rạ, chăn đắp cũng là vải bông kết thành khối cứng rắn, mụn vá nơi một mảnh nơi một mảnh nhưng so với một tấm phản giường ở nhà họ Dư còn ấm áp thoải mái hơn nhiều.
Xác định Tiểu Liên bên cạnh ngủ say, Tiểu Thảo giơ cổ tay trái lên, nhẹ nhàng với Tiểu Bổ Thiên Thạch: "Bánh Trôi Nhỏ, Bánh Trôi Nhỏ..."
[Nếu kêu là Bánh Trôi Nhỏ, bản thần thạch coi như trở mặt với ngươi. ] Ánh sáng màu vàng nhạt tản , chậm rãi ngưng tụ thành một con mèo nhỏ thể màu vàng cái đầu lớn. Tiểu gia hỏa trợn mắt tròn vo, tức giận Tiểu Thảo.
Dư Tiểu Thảo dùng đầu ngón tay chỉ chỉ cái đầu trơn bóng của tiểu gia hỏa, : "Thật , thật ! Không gọi ngươi là Bánh Trôi Nhỏ nữa là chứ gì, ngươi nên gọi ngươi là gì thì đây? Nếu đặt một cái tên khác cho ngươi , kêu là... Tiểu Đầu Trọc, ?"
Tiểu quang cầu màu vàng vỗ cánh né tránh ngón tay Tiểu Thảo, hầm hừ : [Tương lai hóa hình, nhất định làm nữ sinh. Tên Tiểu Đầu Trọc, quá khó . Bản thần thạch tên, là Nữ Oa nương nương đặt cho , kêu Bánh Trôi, dễ chứ? 】
"Phốc... Bánh Trôi? Ta còn tưởng là gì nữa chứ! Ta thấy còn bằng kêu Bánh Trôi Nhỏ nữa, phù hợp với dáng tròn vo của ngươi, dễ đáng yêu! Cứ quyết định như , về sẽ kêu ngươi Bánh Trôi Nhỏ, phản đối hiệu quả!" Dư Tiểu Thảo cường thế mà cứng rắn quyết định cho Tiểu Bổ Thiên Thạch một cái tên.
"Bánh Trôi Nhỏ, ngươi , chân cha còn cần bao nhiêu lâu nữa mới thể khỏi ? Cha còn thể bình thường nữa ?" Dư Tiểu Thảo lo lắng hỏi. Mấy ngày , cha ở mặt và các nàng, tuy rằng vẫn luôn giữ ý , nhưng từ trong nụ của cha, nàng thấy sự cô đơn nhàn nhạt.
Cha của , khí phách hăng hái, am hiểu bắt cá săn thú, còn làm đồ tre đơn giản. Nếu đời cuối cùng vẫn rời khỏi cây quải trượng, phỏng chừng sẽ buồn bực vui...
Lúc đầu Tiểu Bổ Thiên Thạch định để ý tới nàng, nhưng cảm thấy nàng chút buồn cho nên kiêu ngạo mở miệng : [Lại dám tin bản Thần Thạch! Nói cho ngươi , linh lực của bản Thần Thạch gần đây tăng lên ít, thể hóa thành thực thể . Chỉ cần mỗi ngày bản Thần Thạch khai thông kinh lạc, cẩn thận chăm sóc gân cốt cho cha ngươi, khẳng định tới nửa tháng thể tự nhiên. mà, dù cha ngươi cũng thương nặng, lẽ sẽ chút khập khiễng. ]