Tiểu Thạch Đầu từ chối lời mời cám dỗ lên núi tìm trứng chim của Tiền Vũ, tình nguyện đóng đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ nhị tỷ. Tây Sơn chỉ cần sâu trong núi thì sẽ nguy hiểm gì, chỉ sợ nhị tỷ thường khỏi nhà sẽ tìm đường về nhà.
Tiền Văn nghỉ ở nhà, cầm một quyển sách chậm rãi khỏi cửa, Tiểu Thạch Đầu nhiệt tình chào hỏi với : "Tiểu Văn ca ca, lên núi sách ạ!"
Tiền gia nuôi hơn một trăm con vịt, ban ngày cạp cạp cạp vô cùng ồn ào. Lúc Tiền Văn nghỉ thường thích mang sách đến chân núi, chọn một nơi yên tĩnh để sách. Không nghĩ tới hôm nay cửa thì gặp .
Tiền Văn mười một tuổi, màu da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, cử chỉ lịch sự, đúng chuẩn một tiểu shota trắng nõn tuấn mỹ. Cho dù là gặp thứ hai, Tiểu Thảo vẫn cảm thấy cảnh ý vui.
Tiền Văn thấy tiếng , ngẩng đầu lên từ trong quyển sách, thấy hai chị em Tiểu Thảo thì khanh khách chào hỏi: " , tìm một nơi yên tĩnh để sách, hai chị em làm gì ?
Tiểu Thạch Đầu : "Nhị tỷ là ngoài xem rau củ dại gì đó , đào một chút về nấu canh uống.
Tiền Văn Tiểu Thảo một cái, còn tưởng nàng là Tiểu Liên chứ. Từ lâu con gái út nhà chú Đại Hải yếu ớt bệnh tật, sinh đại phu thể sống lâu, vốn cho rằng là một bé gái ốm đau bệnh tật ngay cả giường cũng xuống nổi. Hôm nay gặp mặt, mặc dù gầy nhưng sắc mặt hồng hào, bộ sức lực, chút dáng vẻ nào của bệnh cả.
"Rau củ dại gì đó chắc đợi đến cỡ tháng ba. Lúc , nước sông còn tan, vẫn tới mùa hái rau củ dại." Tiền Văn bụng nhắc nhở một câu.
Dư Tiểu Thảo nhếch miệng nhạt, : "Không cả, chỉ là đang tìm cơ hội để tới lui thôi. Huynh cứ bận việc của , đừng làm chậm trễ việc sách."
Tiền Văn từ nhiều chuyện của , cả nhà của chú Đại Hải tách ở riêng, nếu như sự giúp đỡ của nhà ngoại và trong thôn, chỉ sợ lúc trong nhà khắp nơi đều lọt gió ! Lúc ngoài tìm rau củ dại, e rằng lương thực trong nhà cũng còn nhiều lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nong-vien-tu-cam/chuong-130.html.]
Tiền Văn sờ lương khô trong ngực, vì sợ học đói nên đặc biệt đưa cho , là bánh bao làm từ bột kê trộn với bột mì. Cậu khẽ há miệng, cuối cũng vẫn mở miệng .
Dù cũng mới gặp tiểu cô nương nhà hai , tự nhiên đưa bánh bao cho , chỉ sợ sẽ đem cho cảm giác đây là "của bố thí". Bỏ , vẫn nên làm quen , đó tìm cơ hội giúp đỡ một chút .
Thời tiết tháng Hai âm lịch vẫn mang chút lạnh khô, một trận gió đông thổi qua, Dư Tiểu Thảo nhịn khẽ rùng . Quần áo cũ rách chịu nổi, bông vải bên trong làm từ áo mà trai mặc và áo bông của em trai em gái, thô đến kết thành khối. Chưa tính mặc thô cứng thoải mái mà hiệu quả giữ ấm còn kém. Tại lúc tiền nghĩ tới việc mua vài cây bông vải mới nhét bên trong áo chứ nhỉ?
Tiểu Thảo lạnh đến mức tay nhỏ đau nhức, cẩn thận dọc ven đường tìm loại cây quen thuộc. Tiểu Thạch Đầu thì một đường chạy nhảy ở phía , cả tràn đầy sức sống. Cậu bé thấy chị rụt cổ , dáng vẻ lạnh, lập tức lấy bàn tay nhỏ bé dắt tay nhị tỷ, tươi đến đôi mắt cong cong : "Nhị tỷ, ấm áp, để làm ấm tay cho tỷ!"
Tiểu Thảo cảm động ôm bé trong ngực, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào đó. Mặt của tiểu t.ử liền đỏ lên, cách thể hiện tình cảm của cổ đại tương đối kín đáo, ngay cả cha cũng hôn bé bao giờ đó.
Tiểu Thạch Đầu hổ hất tay nhị tỷ chạy nhanh , Tiểu Thảo chạy chầm chậm theo phía , mệt mỏi thở hồng hộc cũng đuổi kịp bé, cả mồ hôi nhễ nhại.
"Chờ một chút! Tiểu , tỷ thấy rau cải dại !" Trên mặt đất bên cạnh một con sông cạn khô một loại cây màu nâu đất nho nhỏ đang sinh trưởng, phiến lá hình răng cưa chính là cải dại mà nàng .
Tiểu Thạch Đầu chạy ngược , sáp tới gần một cái, : "Nhị tỷ, cải dại thế , lá của nó xanh xanh, dài, ở giữa còn một bông hoa nhỏ màu trắng nữa."
Cô út Dư Thải Điệp nổi, giúp đỡ quét rác, cho gà ăn, cứ như , đến tận khi làm cơm sáng, củi cũng chặt về. Lúc Dư lão đầu trở , bếp vẫn lạnh nồi vẫn lạnh như cũ, chịu đói đến tận quá trưa, mới ăn một bữa sáng hương vị cực kém.
Dư lão đầu thở dài sắc mặt khó coi, khi Liễu thị các nàng ở đây, trong nhà gọn gàng ngăn nắp như , sẽ thể nữa . Ông buông bát đũa đến nhà cũ xem thể giúp gì .
Một nhà Tiểu Thảo, khi thưởng thức cảnh gà bay ch.ó sủa trong viện, để Dư Hải ở nhà tĩnh dưỡng, những khác khi dùng qua bữa sáng, đều đến nhà cũ chân Tây Sơn.