Nông viên tự cẩm - Chương 126

Cập nhật lúc: 2025-12-05 01:06:46
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Mệt mỏi suốt một ngày, một nhà đều ngủ sớm. Dư Tiểu Thảo lẳng lặng giường ấm áp, tuy trải rơm rạ, chăn đắp cũng là vải bông kết thành khối cứng rắn, mụn vá nơi một mảnh nơi một mảnh nhưng so với một tấm phản giường ở nhà họ Dư còn ấm áp thoải mái hơn nhiều.

Xác định Tiểu Liên bên cạnh ngủ say, Tiểu Thảo giơ cổ tay trái lên, nhẹ nhàng với Tiểu Bổ Thiên Thạch: "Bánh Trôi Nhỏ, Bánh Trôi Nhỏ..."

[Nếu kêu là Bánh Trôi Nhỏ, bản thần thạch coi như trở mặt với ngươi. ] Ánh sáng màu vàng nhạt tản , chậm rãi ngưng tụ thành một con mèo nhỏ thể màu vàng cái đầu lớn. Tiểu gia hỏa trợn mắt tròn vo, tức giận Tiểu Thảo.

Dư Tiểu Thảo dùng đầu ngón tay chỉ chỉ cái đầu trơn bóng của tiểu gia hỏa, : "Thật , thật ! Không gọi ngươi là Bánh Trôi Nhỏ nữa là chứ gì, ngươi nên gọi ngươi là gì thì đây? Nếu đặt một cái tên khác cho ngươi , kêu là... Tiểu Đầu Trọc, ?"

Tiểu quang cầu màu vàng vỗ cánh né tránh ngón tay Tiểu Thảo, hầm hừ : [Tương lai hóa hình, nhất định làm nữ sinh. Tên Tiểu Đầu Trọc, quá khó . Bản thần thạch tên, là Nữ Oa nương nương đặt cho , kêu Bánh Trôi, dễ chứ? 】

"Phốc... Bánh Trôi? Ta còn tưởng là gì nữa chứ! Ta thấy còn bằng kêu Bánh Trôi Nhỏ nữa, phù hợp với dáng tròn vo của ngươi, dễ đáng yêu! Cứ quyết định như , về sẽ kêu ngươi Bánh Trôi Nhỏ, phản đối hiệu quả!" Dư Tiểu Thảo cường thế mà cứng rắn quyết định cho Tiểu Bổ Thiên Thạch một cái tên.

"Bánh Trôi Nhỏ, ngươi , chân cha còn cần bao nhiêu lâu nữa mới thể khỏi ? Cha còn thể bình thường nữa ?" Dư Tiểu Thảo lo lắng hỏi. Mấy ngày , cha ở mặt và các nàng, tuy rằng vẫn luôn giữ ý , nhưng từ trong nụ của cha, nàng thấy sự cô đơn nhàn nhạt.

Cha của , khí phách hăng hái, am hiểu bắt cá săn thú, còn làm đồ tre đơn giản. Nếu đời cuối cùng vẫn rời khỏi cây quải trượng, phỏng chừng sẽ buồn bực vui...

Lúc đầu Tiểu Bổ Thiên Thạch định để ý tới nàng, nhưng cảm thấy nàng chút buồn cho nên kiêu ngạo mở miệng : [Lại dám tin bản Thần Thạch! Nói cho ngươi , linh lực của bản Thần Thạch gần đây tăng lên ít, thể hóa thành thực thể . Chỉ cần mỗi ngày bản Thần Thạch khai thông kinh lạc, cẩn thận chăm sóc gân cốt cho cha ngươi, khẳng định tới nửa tháng thể tự nhiên. mà, dù cha ngươi cũng thương nặng, lẽ sẽ chút khập khiễng. ]

Dư Tiểu Thảo yên tâm, nàng kích động ôm lấy mèo con vàng hôn mạnh mấy cái, : "Có thể hóa thành thực thể? Vậy nghĩa là năng lực của ngươi tăng lên ít ? Tốt quá, Bánh Trôi Nhỏ. Ngươi đúng là phúc tinh của mà! Cảm ơn ngươi!"

Tiểu Bổ Thiên Thạch chút hổ, tự nhiên kêu lên: [Đi , ! Tương lai sẽ biến thành con gái đấy, ngươi cái đồ đồng tính nữ ... ]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nong-vien-tu-cam/chuong-126.html.]

"Hi hi..." Nhìn mèo con ngại ngùng, Dư Tiểu Thảo nhịn bật .

"Muội , ?" Tiểu Liên bên cạnh giật tỉnh dậy, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, m.ô.n.g lung hỏi.

"Không... Không gì!" Tiểu Thảo vội vàng cất vòng tay ngũ thải thạch , nhét con mèo vàng mini trong chăn của , giả vờ như mới tỉnh : "Nằm mơ đến tỉnh ..."

"Giấc mơ gì mà làm vui đến thế ?" Tiểu Liên trở đối diện với nàng.

Dư Tiểu Thảo vội vàng nhắm mắt , dáng mệt mỏi, trả lời một câu: "Không nhớ nữa ..."

Sợ Tiểu Liên tiếp tục truy hỏi, nàng cố ý thả nhẹ hô hấp, vờ như ngủ . Giả bộ một lúc, thật sự ngủ mất lúc nào...

Trả năm lượng bạc, tiền trong nhà cũng còn dư bao nhiêu, ba mẫu khoai lang đỏ tới tháng năm mới thể trồng tiếp, đợi hơn nửa năm mới thu hoạch. Hơn nửa năm , cả nhà làm mà sống đây?

Dư Tiểu Thảo nghiêm túc tính toán cách để thể kiếm tiền, ngoài hai con thỏ hoang còn dư khi làm tiệc rượu trong phòng bếp , còn năm cây cải trắng, mấy củ củ cải. Bột mì còn một cân, bột kê còn hai ba cân. Bột khoai lang đỏ còn nhiều nhất nhưng cũng tới năm cân. Dưới hầm ở hậu viện còn hơn năm mươi cân khoai lang đỏ mà bà ngoại đưa tới, nếu như ăn uống tiết kiệm một chút, thể chống đỡ hơn một tháng.

Tiền bạc trong nhà chỉ còn hơn bốn mươi đồng. Còn hai con thỏ hoang, bọn họ nhịn ăn đem lên chợ ở thị trấn cũng sẽ bán hơn hai trăm hai mươi văn tiền.

Mùa đông tuyết rơi nhiều thành họa, mặc dù triều đình cũng cố gắng bình giá cả, nhưng nhân dân vẫn trải qua những ngày tháng khó khăn.

Dư Tiểu Thảo cũng thấy vật giá đầu mùa xuân cao lên so với lúc nàng xuyên tới ít. Trước tiên ví dụ như tiệm lương thực , bột kê, bột gạo và lương thực thô chỉ hai văn tiền nửa cân, bây giờ thì tới ba bốn văn tiền; tinh bột mì năm ngoái chỉ năm văn tiền nửa cân, bây giờ thấp nhất cũng chừng tám văn tiền, gạo thì khỏi ; lúc giá cao nhất thì lên tới tận mười lăm văn tiền nửa cân đấy. Thịt heo bây giờ ba mươi văn tiền nửa cân, trứng gà gì đó cũng lên giá ít.

Loading...