Mẹ chồng nàng dâu Trương thị và Lý thị , trong ánh mắt léo lên tia mừng thầm. Trương thị nghiêm mặt : "Ở riêng? Một tiểu nha đầu răng mọc hết như ngươi thể làm chủ hả?"
"Con bé làm chủ nhưng thể!" Cánh cửa tây phòng mở , Dư Hải sắc mặt tái nhợt, đôi mắt vằn đỏ đầy tía máu, một chân thể chống đỡ nên nặng nề ngã xuống bên cạnh ngưỡng cửa.
"Cha!" Dư Tiểu Liên và Tiểu Thạch Đầu hẹn mà cùng kêu lên thất thanh, vội vàng chạy như bay về phía Dư Hải, mỗi một bên cố gắng nâng dậy dậy.
"Cha nó , cẩn thận một chút! Chuyện gì cũng quan trọng bằng thể của !" Đôi môi Liễu thị run rẩy, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt. Mấy ngày Dư Hải hôn mê , trái tim nàng vẫn luôn treo trung, cảm giác trời thể sập xuống bất cứ lúc nào. Chỉ cần cha bọn trẻ vẫn còn, co dù tàn phế, cho dù vất vả hơn gấp mười nữa, nàng cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận.
Dư Hải Tiểu Liên nâng dậy, cố gắng thẳng lên, khi Tiểu Thạch Đầu dọn một chiếc ghế cao để xuống, khi ánh mắt chuyển hướng về phía Liễu thị trở nên dịu dàng. Sau khi thê t.ử gã đến đây vẫn sống một ngày yên nào. Mỗi ngày những nàng vất vả lao động, hơn nữa còn chịu cả tra tấn về tinh thần. Dáng vốn dĩ cân đối đầy đặn bây giờ gầy đến nỗi chỉ còn bộ xương khô.
Đối với Liễu thị, trong lòng vẫn luôn vô cùng áy náy. Trước vì gia trạch an bình, vẫn luôn nghĩ thua thiệt phúc, lui một bước trời cao biển rộng. kế Trương thị và đại tẩu Lý thị bởi vì nhẫn nhịn mà ngày càng thêm lấn tới.
Mỗi năm chỉ riêng việc săn thú bán lấy tiền cũng mười lượng bạc, đó là còn tới mỗi ngày khơi đ.á.n.h cá cũng thể bắt nhiều cá như . Chàng lam lũ cực khổ vì ngôi nhà nhưng vợ con ăn đủ no mặc đủ ấm, còn chịu điều đ.á.n.h chửi...
Mấy ngày hôn mê , cũng mất hết ý thức. Mỗi một chuyện xảy trong nhà, trong lòng đều hiểu tất cả, nhớ rõ ràng. Khi còn thương, Trương thị lấy cớ nhà nhiều miệng ăn, nuôi nổi nhiều rảnh rỗi như nên đưa con trai mười tuổi tiệm đồ gỗ học nghề.
Chàng từng nghĩ đến còn c.h.ế.t ! Mẹ kế và chị dâu thể suy nghĩ độc ác nhằm hai đứa con gái đáng yêu hiểu chuyện của ! Cho dù liều cần cái mạng nữa cũng cho phép con gái của bán !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nong-vien-tu-cam/chuong-114.html.]
Con gái út sai! Ngôi nhà vốn vị trí của cả nhà họ, còn tiếp tục ở đây nữa sớm muộn gì nhà họ cũng sẽ nhà tan cửa nát. Ở riêng! Cho dù ăn cơm ăn cỏ nhưng một nhà vẫn sẽ ở bên !
"Lão nhị! Ở riêng là do chính ngươi , chúng hề bức ngươi nhé!" Trương thị cố gắng kiềm chế vui mừng như điên trong lòng, vội vàng liên thanh giống như sợ Dư Hải sẽ đổi ý.
Dư Thải Điệp khẽ liếc đôi chân thương của hai một cái, kéo kéo cánh tay Trương thị, nhỏ giọng : "Vết thương của nhị ca còn khỏi, lúc ở riêng thích hợp đây? Cha cũng sẽ đồng ý !"
Lý thị vội vàng : "Có gì thích hợp hả! Ở riêng là tự nhị , chỉ cần kiên trì, cha cũng gì để nữa cả! Tiểu , cũng đừng vớ vẩn, một nhà họ liên lụi như , tương lai của hồi môn của cũng sẽ ít ba phần đấy!"
Dư Hải thất vọng kế và đại tẩu, thì các nàng sớm ước gì thể đuổi cả nhà họ ... Như cũng ! Sau Liễu thị bao giờ còn trong nhà hà khắc nữa, bọn nhỏ cũng sẽ lo lắng đề phòng cả ngày nữa, cẩn thận lập tức đ.á.n.h chửi. Dựa bản lĩnh của , cho dù phế một chân, cũng sẽ để vợ con ăn đói mặc rách!
Trương thị trừng mắt liếc con gái một cái, lớn tiếng : "Cứ quyết định như ! Lúc nữa khi cha và đại ca con trở về sẽ tìm ngay thôn trưởng và trưởng bối Dư gia tới chứng kiến nhà sẽ ở riêng!"
"Sáng sớm ồn áo gì thế hr? Cái gì ở riêng với ở riêng hả? Ai ngoài ở riêng hả? Nhà lão đại?" Dư lão đầu xánh theo cá bán từ bên ngoài. Lão đại Dư Đại Sơn ôm lưới đ.á.n.h cá theo phía .
Lý thị vội : "Không con, cha! Là lão nhị ngoài ở riêng đấy!"
"Lão nhị? Nếu như khi lão nhị thương ở riêng còn thể. Bây giờ nó còn vượt qua thời kì nguy hiểm, thể chủ động đề chuyện ở riêng chứ?" Dư lão đầu tuy biểu đạt cảm xúc của lắm nhưng cũng hồ đồ, ông thấy trong sân thêm một lạ mặt, đôi mày thưa cau chặt .
Trương thị lặng lẽ đến gần bên Trang ma ma, nhét một đồng tiền, nhỏ giọng bảo bà rời . Trang ma ma cảm thấy khinh thường hành vi của bà , đẩy tiền trở về, lên xe bò khi tới đây rời .