Dư Tiểu Thảo sờ cái dầu nhỏ của một cái, cho một nụ tán dương, nhưng chỉ thể phát một tiếng thở dài thật sâu."Tỷ, Hàm ca, bây giờ chúng đây?" Tiểu Thạch Đầu cúi đầu ở đường chính, sớm mất hứng thú dâng trào lúc tới. Triệu Hàm thấy tâm trạng của hai chị em đều lắm, suy nghĩ một chút liền : "Bây giờ còn sớm, chúng đưa cá cho tiểu thúc của , đó tùy tiện dạo ở đường một chút ."Ba nhanh chóng tìm phòng thuê của Dư Ba, đến trường học nên ở nhà.
Tiểu Thảo khéo léo từ chối lời mời ở của thím út Triệu thị, bắt đầu kéo Triệu Hàm và em trai dạo phố. Trấn Đường Cổ ba con đường, đường chính tửu lầu và khách sạn san sát .
Tửu lầu và khách điếm lớn nhất bây giờ, đều là sản nghiệp của nhà giàu nhất Chu gia. Những phận, địa vị, giàu tiền đường biển tới đều sẽ dừng chân ở trấn Đường Cổ để nghỉ dưỡng sức.
Trên đường phố khắp nơi cũng thể thấy quý công t.ử hào hoa phong nhã, nha và bà v.ú theo xe ngựa tinh xảo cũng hiếm gặp. Hai chị em , thật đúng là mở rộng tầm mắt. Tiểu Thạch Đầu một tay xách bánh ngọt mà nhị tỷ mua, một tay cầm xâu kẹo hồ lô gặm đến miệng đầy đường vụn, mắt đen to linh lợi giống như gì cũng đủ, cảm thấy trấn cái gì cũng đều mới mẻ."Ấy? Nhị tỷ, Triệu bá bá và cha chúng ?" Tiểu Thạch Đầu giơ tay đang cầm kẹo hồ lô lên, chỉ chỉ về phía đám nhộn nhịp phía , nháy mắt hai cái khẳng đinh,"Thật sự là cha! Nhị tỷ, chúng nhanh lên một chút..."Dư Tiểu Thảo kéo em trai nhà , đồng ý đất lắc đầu một cái, : "Đi qua làm gì? Để cho cha chúng bán con mồi, còn để dành tiền nữa ? Nếu như bạc túi của nãi nãi, thì mùa đông chỉ thể nhịn đói mà thôi!"Tiểu Thạch Đầu bánh ngọt và kẹo hồ lô trong tay, nếu như bạc bà nội lấy mất, làm còn ăn kẹo hồ lô ngọt ngọt chua chua và kẹo mạch nha ngọt ngào nữa?"Nhị tỷ, tỷ xem nên làm gì đây?" Trong lòng Tiểu Thạch Đầu đặc biệt sùng bái nhị tỷ, từ khi chị gái té đụng đầu, bộ giống như đổi thành một khác . Đi theo nàng chẳng những thể ăn thịt, còn kiếm tiền, còn dám tiết kiệm tiền, ngay cả bà nội cũng dám trị nàng.
Chị gái còn vô cùng rộng lượng, đồ ngọt đắt như cũng tiếc mua cho .
Cậu quyết định, nhất định sẽ kiên quyết ủng hộ tất cả quyết định của chị hai, ba mươi năm lay chuyển!Dư Tiểu Thảo nghĩ tới, chỉ dùng mười mấy văn tiền để mua điểm tâm và kẹo hồ lô thể mua chuộc em trai của .
Khó trách gọi là đồ tham ăn!Nàng kéo tiểu nắm ống tay áo của Triệu Hàm né tránh bên trong một con hẻm nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nong-vien-tu-cam/54.html.]
Nếu nàng di chuyển nhanh thì lẽ cha bắt gặp ."Sao ?" Triệu Bộ Phàm gánh một con hươu, nghiêng đầu thấy em Dư Hải đang quanh ở lưng, khỏi hỏi một câu. Trên thể cao lớn của Dư Hải vác mấy con mồi cỡ nhỏ.
Hắn lúc đang kẽ nhíu mày, miệng mím thành một đường thẳng, vẻ chần chừ : "Ta ... !Hình như thấy Thảo Nhi và Thạch...""Khuê nữ và tiểu t.ử nhà ? Không thể nào ? Bọn nó một đứa thể yếu đuối, một đứa chỉ mới năm tuổi, làm thể mười mấy dặm đường đến trấn ? Có lẽ chỉ bóng dáng tương tự thôi, lẽ lầm ?" Triệu Bộ Phàm thể ngờ là con trai thật sự dắt hai đứa trẻ lên trấn để bán con mồi. Người yếu đuối trong miệng chính là Tiểu Thảo thật sự gan lớn đến thể lên trời, khi tránh thoát cha vẫn đang nhanh chậm dạo. [Chủ nhân, chủ nhân! Ta cảm nhận thấy một cỗ linh khí, ở ngay bên tay của ngươi, mau dẫn thử !] Tiểu Bổ Thiên Thạch trong lúc gấp rút quên mất lời thề mà tự lập trong lòng "Không thừa nhận Tiểu Thảo là chủ nhân của nó".
Cỗ linh khí là dày đặc, nếu như hấp thụ thì so với ngâm nước mười ngày còn hữu dụng hơn. Dư Tiểu Thảo vội vàng về phía bên tay của , đây là một tiệm t.h.u.ố.c ? Chẳng lẽ bên trong tiệm t.h.u.ố.c bán linh d.ư.ợ.c linh thảo tu chân?"Đồng - nhân - đường... !Nhị tỷ, mấy chữ Thạch Đầu cũng đó!" Tiểu Thạch Đầu ăn xong kẹo hồ lô , khuôn mặt nhỏ nhắn giống y như con mèo hoa.
Cậu nâng mặt tươi , một dáng vẻ đang chờ khen ngợi. Em trai mà thể chữ? Cái đương nhiên đáng khen ngợi, Dư Tiểu Thảo keo kiệt lời khen: "Không hổ là em trai của Dư Tiểu Thảo , mà còn chữ nữa! Nói cho tỷ xem, học từ ?"Tiểu Thạch Đầu híp mắt, dương dương đắc ý : "Nhị tỷ, đại ca theo chú học ít chữ, chú từng dạy cho ba chúng .
Đệ cũng hơn hai trăm chữ đó... !Tỷ đụng hỏng đầu, lẽ nhớ !"
"Ta mặc dù chút chuyện nhớ rõ, nhưng mấy chữ vẫn thể ." Thì chủ thể cũng thể nhận vài chữ, quá tiện .
Tiểu Thạch Đầu rung đùi đắc ý : "Nhị tỷ, đến chữ, trong ba chúng tỷ học nhanh nhất! Chú tỷ khả năng qua liền thể quên.
Nếu như tỷ là con trai, trong nhà chắc chắn cũng sẽ cho tỷ sách."