Dư Tiểu Thảo thấy ánh mắt của lúc chuyện chút né tránh ngay vết thương của cũng đơn giản như .
Nhớ tới "Vanka" học khi còn bé, học nghề chính là nguồn lao động miễn phí, thường sai bảo vất vả liên tức, lúc ý còn đ.á.n.h đập tàn bạo."Vanka" là một truyện ngắn bởi nhà văn Nga Chekhov năm 1886.
Cuốn tiểu thuyết một lá thư gửi cho ông nội của Vanka phản ánh phận bi t.h.ả.m của những đứa trẻ nghèo khổ trong xã hội Nga sự cai trị của Nga hoàng và tiết lộ sự đen tối của hệ thống xã hội lúc bấy giờ. Nhìn cả mười một tuổi gầy gò như cây trúc, gương mặt lộ vẻ xanh xao sống ở trong tiệm đồ gỗ .
Nàng lượt trả lời từng vấn đề mà Dư Hàng hỏi, lấy cái túi đựng bánh bao , :"Trong nhà chuyện đều cả.
Muội học Hàm ca cách đặt bẫy bắt thỏ rừng, hôm nay bán con mồi chia một lượng bạc.
Ca, đừng lo lắng.
Nếu như làm việc trong tiệm vui thì về nhà thôi, chúng cũng thiếu một phần cơm cho ...""Huynh ở chỗ vẫn khỏe! Đại sư phó thường xuyên khen làm việc chăm chỉ, cố gắng học nghề, còn mấy ngày nữa sẽ dạy bào gỗ đó! Chờ thêm hai năm nữa học thành nghề, thì liền thể dùng tiền công để đổi lấy vật dụng trong nhà .
, tới đây làm gì?" Dư Hàng âm thầm xoa xoa xương đùi đ.á.n.h đau, vội vàng sang chuyện khác. Tiểu Thạch Đầu lấy một khối kẹo từ bên trong túi giấy dầu đang cầm, nhét vội trong miệng trai, híp mắt : "Thiếu đông gia của Trân Tu Lâu còn giữ bọn ở ăn cơm nữa! Cho ba bọn đề ăn một bàn thức ăn tràn đầy.
Ca, giữ cho nửa con gà, bên trong còn thêm nhân sâm nữa.
Huynh mau nếm thử .""Hàm ca, đa tạ mang em trai em gái đến thăm .
Quá xa , thể của Tiểu Thảo , đường thì xa.
Sau đừng tới đây nữa." Dư Hàng nhận lấy cháo gà mà Tiểu Thảo đưa tới, cám ơn Triệu Hàm, dặn dò hai chị em Tiểu Thảo. Tiểu Thảo lắc đầu một cái, : "Không .
Trên đường gặp Trương gia gia đến trấn đưa củi nên nhờ xe bò của ông tới đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nong-vien-tu-cam/53.html.]
Tô là mượn ở Trân Tu Lâu, mau uống canh gà .
Thịt gà ăn hết thì dùng túi giấy dầu bao , đặt đến tối cũng hư.
Còn màn thầu, lúc mới lò đó, đem đến cho hai cái..."Tiểu Thảo trai ở tiệm đồ gỗ , quyết định sẽ chăm chỉ đem đồ ăn tới."Huynh ở chỗ ăn uống, mỗi ngày đều ăn màn thầu, bánh bao đến phát ngán.
Màn thầu thì hai tự đem về ăn ? Sau đừng đưa cho , cơm nước trong tiệm ngon!"Dư Hàng giấu sự thật mỗi ngày đều ăn bánh bột đậu khô cứng và uống nước lạnh, khiến nhà lo lắng cho . Nếu Dư Tiểu Thảo thật sự là một đứa trẻ tám tuổi thì chắc chắn lừa .
Nàng thở dài thật mạnh trong lòng, giả bộ tức giận :"Làm ? Có quen ăn đồ ăn ngon nên thèm bánh bao linh tinh ở nhà nữa ? Đồ ăn trong tiệm thế nào, cũng bằng tấm lòng trong nhà.
Mau cầm , nếu , sẽ tức giận đó!"Dư Hàng gì đó nhưng nghẹn ngào.
Cậu lặng lẽ nhận lấy túi vải mà em gái mạnh mẽ đưa qua, trong lòng chảy xuôi cảm giác gia đình ấm áp.
Đi ngoài học nghề sắp ba tháng, mỗi khi tiểu nhị và sư phó trong tiệm đ.á.n.h chửi; mỗi khi đói bụng choáng đầu hoa mắt tay chân vô lực, mỗi khi làm việc nặng nhọc; mỗi khi ban đêm cả đau nhức, mỗi khi sắp chống đỡ ... !Cậu liền nhớ tới nụ ôn nhu của , ánh mắt khích lệ của cha, em trai em gái đáng yêu mặt mày vui vẻ... Người nhà, là động lực duy nhất để chống đỡ!"Dư Hàng! C.h.ế.t ở bên ngoài ? Ngươi lười biếng tới khi nào nữa? Gỗ đang chuyển tiệm , còn mau làm việc ? Uổng công nuôi cái đám quỷ lười các ngươi..."Ông chủ tiệm đồ gỗ Chương chưởng quỹ nhô đầu , quan sát cách ăn mặc của hai chị em một chút, chán ghét bĩu môi, đó hung ác la hét với Dư Hàng. Dư Hàng ôm chặt túi vải trong tay, lớn : "Chưởng quỹ của bọn tuy mặt vẻ xa nhưng tấm lòng lương thiện, bình thường đối xử với bọn ... !Huynh làm việc , khi trở về nhớ chú ý an , đừng đem đồ cho nữa, vẫn khỏe...""Còn mau ! Không làm thì cút ngay cho , đúng là thứ chỉ lãng phí lương thực!" Chương chưởng quỹ nhịn c.h.ử.i mắng, thật giống như đang điều khiển một con gia súc, vẫn tay thì đến xua tay thì . Dư Tiểu Thảo bóng lưng lảo đảo chạy của trai, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định nhanh chóng đón Dư Hàng trở về.
Học nghề, tự do, nhân quyền, thậm chí ngay cả tự ái cũng mặc cho chà đạp.
Người nhà của nàng, do nàng tới bảo vệ!
Tiểu Thạch Đầu bưng tờ giấy bọc dầu để kẹo, kẹo trong tay dường như cũng mất vị ngọt của nó, bé giống như đang cố đè nén cảm xúc gì đó, ngẩng đầu lên nhị tỷ, :"Nhị tỷ, nếu như cách để con mau mau lớn lên thì thật .
Nếu như trưởng thành, bắt nhiều con mồi giống như cha , đó kiếm tiền nuôi .
Chúng cũng sẽ xem thường nữa, cũng sẽ để cho ca ca khác khi dễ..."