Dư Tiểu Thảo gật gật đầu, lặng lẽ ghi nhớ trong lòng. Triệu Hàm đặt cành cây chặt tỉa xong xuống con đường mà thỏ qua, đảm bảo cành cây ở giữa con đường.
Như thỏ sẽ chui bên trong cành cây xử lý sạch sẽ."Sau đó đặt cái thòng lọng là xong ạ?" Tiều Thạch Đầu tràn đầy phấn khởi , cảm thấy thật đơn giản. Triệu Hàm sờ đầu bé một cái: "Còn cắm một vài nhánh cây ở hai bên cái bẫy nữa.
Mục đích cắm một vài nhánh cây là để tránh cho thỏ lách qua bên cạnh thòng lọng chạy mất, khi chặn hai bên thòng lọng thì thỏ chỉ thể ngoan ngoãn chui bên trong mà thôi."Tiếp theo, thắt thòng lọng làm từ dây thừng cành cây, thòng lọng cách mặt đất mười mấy phân.
Dư Tiểu Thảo dùng tay ước lượng, trong lòng ghi nhớ thật kỹ.
Sau , đây chính là cách kiếm tiền của đấy!"Hàm ca ca, thòng lọng to như , thỏ thể chạy mất ạ?" Tiểu Thạch Đầu ngây thơ Triệu Hàm, lo lắng hỏi. Triệu Hàm bé Dư Tiểu Thảo mắt thèm chớp, trả lời: "Sẽ , thấy cái nút thắt ? Lúc thỏ nhảy bên trong thòng lọng, nó càng giãy giụa thì thòng lọng sẽ càng thắt chặt hơn.
Nếu như làm lớn hơn một chút, đừng là thỏ, cho dù là heo rừng cũng đừng mong chạy thoát."Hai chị em gật đầu một cái, sùng bái chằm chằm thiếu niên nho tuổi . Triệu Hàm mười ba tuổi cảm thấy lòng hư vinh thỏa mãn, đắc ý vung tay : "Đi thôi! Ở bên trong sẽ nhiều con mồi hơn!"Dư Tiểu Thảo thừa dịp xoay để ý, mở túi nước, vẩy một chút nước linh thạch ở và cái bẫy.
Sau đó như xảy chuyện gì theo ."[Tiểu Thảo hư hỏng, Tiểu Thảo xa! Ngươi rõ ràng là đang phung phí của trời đó ngươi ? Nước tắm của bản thần thạch còn bổ hơn cả nhân sâm linh chi nữa.
Vậy mà ngươi dùng nó để dụ thỏ!]Tiểu Bổ Thiên Thạch chui từ bên trong thải thạch ngoài, mang hình dáng con mèo nhỏ màu vàng đầu Dư Tiểu Thảo.
Tuy nhiên, lúc ngoài chủ nhân của nó thì ai thể thấy nó. Tiểu Thảo an ủi Bổ Thiên Thạch kiêu ngạo ở trong lòng: "Bánh Trôi Nhỏ, chờ khi nào bắt con mồi, sẽ thưởng cho ngươi nước tinh khiết ở sâu trong núi.
Không ngươi nước ở nơi đó thể giúp ngươi khôi phục linh lực ?"Thật thì trợ giúp chủ nhân, đổi lấy lòng cảm kích của chủ nhân, mới chính là con đường khôi phục linh lực nhanh nhất.
Tiểu Bổ Thiên Thạch chuyện , vì sợ chủ nhân của nó sẽ bắt nó làm càng nhiều nhiệm vụ đáng khinh bỉ hơn nữa. Thấy Tiểu Thiên Thạch kiêu ngạo cuối cùng cũng chịu im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nong-vien-tu-cam/44.html.]
Bước chân của Dư Tiểu Thảo cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, nàng thể tập trung học đặt bẫy . .
Bởi vì tập trung nên Dư Tiểu Thảo học nhanh.
Đến buổi trưa thể tự đặt thòng lọng .
Trong lúc để ý bọn họ tiến chỗ sâu nhất ở phạm vi bên ngoài ngọn núi. Bộp... một hạt trái cây rơi xuống, đập lên đầu Tiểu Thạch Đầu."Ui da! Ai ném đó?" Tiểu Thạch Đầu ôm đầu, ngẩng đầu khắp nơi tìm kẻ đầu sỏ. Bộp... !Lại một hạt khác đập lên ót của bé, một con sóc nhỏ màu xám tro nhô đầu từ lá cây, tò mò ba đang đó."Con sóc thối, dám đập nè!" Tiểu Thạch Đầu nhặt một cục đá từ đất lên, dùng sức ném lên cây.
Con sóc nhỏ ôm trái cây hái trong tay, nhanh chóng nhảy khỏi cành cây mới . Dư Tiểu Thảo khom nhặt lấy "Hung khí" mặt đất- một hạt dẻ, : "Thạch Đầu, chúng lộc ăn ! Đây là hạt dẻ, ăn thơm đó! Chúng cũng đặt bẫy xong , là nhặt một chút hạt dẻ đem về, mùa đông cũng thể ăn như quà vặt đó!"Tiểu Thạch Đầu hứng thú : "Không nhặt! Chúng bỏ công nhặt đem về cũng chỉ lợi cho khác thôi! Dù chúng cũng ăn!"Triệu Hàm suy nghĩ một chút, nghĩ một cách: "Nếu như hai tin tưởng Hàm ca thì cứ để hạt dẻ ở nhà , khi nào ăn thì cứ bảo rang lên ăn ở nhà luôn!"Ý kiến tệ! Dư Tiểu Thảo ngay lập tức mặt mày hớn hở.
Có nước linh thạch, chắc chắn sẽ bắt ít con mồi.
Những con thú hoang chắc chắn thể đem về nhà , nếu nàng sẽ giữ chút gì.
Nàng còn đang lo nên giấu con mồi ở đây! Thật đúng là quá hợp lý mà!Triệu Hàm lưu loát leo lên cây hạt dẻ dại cao thật cao, hái những hạt lớn ném xuống đất.
Dư Tiểu Thảo thấy tốc độ quá chậm, cho nên cầm một cây gậy gõ lên cây hạt dẻ, mà nàng thể đập rơi ít, thậm chí còn kèm theo lá và cành cây. Cây hạt dẻ cũng chút lâu năm, trái tuy lớn nhưng lượng ít.
Chỉ chốc lát, ba hái một giỏ đầy."May là Hàm ca ca đem giỏ theo, nếu cũng đem chỗ hạt dẻ về thế nào nữa!" Tiểu Thạch Đầu đến đôi mắt cong cong y như trăng trăng non. Trên đường trở về theo con đường cũ, Dư Tiểu Thảo mở to mắt tìm bẫy mà bọn họ đặt.
Triệu Hàm thấy thì : "Sao thỏ mắc bẫy nhanh như ..."Lời của còn dứt, Dư Tiểu Thảo kinh ngạc la lên: "Mau kìa! Đây là gì ? Nai con hả? Dễ thương quá !"