Nàng dùng sức đ.â.m đâm canh đậu bên trong bát, nhỏ giọng lầm bầm: "Chuyện như để cho Hắc T.ử ca ạ? Huynh lớn hơn ca ca ba tuổi, cũng sắp thành lớn vẫn còn chọc mèo đ.á.n.h ch.ó ở trong thôn, càng nên bên ngoài học chút gì đó ?"Lý thị lập tức xù lông: "Người lớn chuyện ai cho trẻ con xen ? Lão nhị, ngươi xem con của ngươi chiều thành cái dạng gì kìa!"
Trương thị gì đó nhưng cố nén xuống, chỉ : "Với cái tính cách của Hắc T.ử thì nó thể làm gì? Đưa tới hai ngày đón trở về.
Nói đến học nghề, Đại Hải từ bé khéo tay, đan rổ, hai học .
Tiểu Sa thừa kế điểm của cha nó, chắc chắn sẽ kém hơn chút nào."
"Mẹ, con cũng sẽ cho nó . Chỉ là để hai năm nữa cho con lớn hơn một chút, vóc trưởng thành hãy ..."
Dư Hải vẫn là yên tâm, đứa con trai chỉ mới tới nách , tính tình . Trương thị cắt ngang lời của , hét ầm lên: "Ngươi nghĩ tiệm đồ gỗ là chúng mở ? Ngươi lúc nào thì thể lúc đó ? Con nhà đứa nào học mà từ nhỏ ? Lớn học cái gì cũng chậm, ai còn nữa?Dư Hải còn thêm gì nữa thì Dư Hàng trầm mặc hồi lâu bỗng trầm lên tiếng: "Cha, nãi nãi đúng, con cũng còn nhỏ, học nghề một chút cũng gì hại cả.
Nhị Xuyên ở thôn bên cạnh cũng từng học nghề , chỉ cần ánh mắt lanh lợi một chút, tay chân chăm chỉ một chút cũng sẽ phạt.
Con !"Dư Hải con trai lớn bình thường gì nhưng chủ kiến.
Chàng suy nghĩ một chút, cảm thấy để con trai thử một chút cũng gì , nếu thì bỏ một chút tiền đưa con về là . Dư Tiểu Thảo thấy đại bá mẫu tích cực đẩy trai học nghề, gì mờ ám ở bên trong nàng nhất định tin.
cuối cùng gì thì nàng cũng thể .
Chỉ thể đưa mắt trai thu dọn một bao quần áo đưa tới tiệm đồ gỗ ở trấn . Chớp mắt một cái, mùa hè nóng bức trôi qua, mùa thu mát mẻ chậm rãi tới.
Đậu nành ngũ cốc cũng tới mùa thu hoạch, khắp nơi tràn đầy niềm vui bội thu. Dư gia là ngư dân điển hình, xem trọng đ.á.n.h cá và săn bắn, coi nhẹ trồng trọt, trong nhà chỉ ba mẫu đất cát để trồng khoai lang sản lượng cao.
Còn đợi một tháng nữa mới thể thu hoạch. Mùa thu chính là thời điểm con mồi béo khỏe nhất.
Mỗi năm đến mùa , của Dư gia cũng cho Dư Hải biển đ.á.n.h cá mà giữ ở nhà để chuyên săn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nong-vien-tu-cam/41.html.]
Gần như cứ cách một ngày Dư Hải lên núi một .
Có lúc thì cùng làm bạn với thợ săn Triệu, nhưng đa là lên núi một . Dư Tiểu Thảo dựa việc cha cưng chiều nài nỉ Dư Hải đưa nàng núi.
vì xem xét thấy trong núi rắn và thú dữ khá nhiều, con gái nhỏ yếu đuối, nên cho dù gì Dư Hải cũng đồng ý.
Chỉ thể dụ dỗ nàng, hứa mỗi trở về đều sẽ giữ cho nàng một con thú hoang. Ngày ngày đều ăn thịt thú rừng, lâu ngày cũng sẽ thấy ngán.
Sau khi nhà thể ăn no, Dư Tiểu Thảo đặt mục tiêu khác ở việc ăn uống nữa.
Nàng kiếm tiền, trong tay tiền thì trong lòng sẽ yên.
Đáng tiếc ở giai đoạn nàng chỉ thể bí mật thực hiện.
Nếu như thể bên ngoài, nàng sẽ thể tự do hành động.
Đáng tiếc cổ đại từ đến giờ đều thể ở riêng với cha , hy vọng thật là mong manh mà! lấy chuyện Dư Tiểu Thảo mới tám tuổi mà , cách thể kiếm tiền thật sự ít, hơn nữa còn lén lút làm, thật sự vô cùng khó khăn. Không còn cách nào, nàng đưa mắt về phía ngũ thải thạch cổ tay.
Tiểu Bổ Thiên Thạch nàng đến trong lòng run rẩy, nhảy xuống mặt đất: [Đừng hòng lấy làm mồi nhử, đường đường là Bổ Thiên Thần Thạch, thể làm chuyện thấp kém như hả?]
Dư Tiểu Thảo chút ngượng ngùng : "Bánh Trôi Nhỏ, bởi vì còn cách nào khác ? Ngươi cũng từng , mỗi giúp chủ nhân là , tốc độ và độ tinh khiết khi hấp thụ linh khí cũng sẽ tăng lên. Làm mồi nhử đặc biệt cũng là một cách giúp đỡ mà! Nếu như sức khỏe của cả nhà chúng bây giờ đều vô cùng , thì ngươi làm còn cơ hội biểu lộ tài năng phát huy tác dụng nữa đúng ?"
Tiểu Bổ Thiên Thạch chủ nhân yếu như gà áp đặt cho cái tên "Bánh Trôi Nhỏ" từng giận dỗi mấy ngày liền để ý tới Dư Tiểu Thảo.
Sau đó thấy nàng c.h.ế.t cũng hối cãi thì vô cùng bất đắc dĩ, còn cách nào đành nhận lấy cái tên một chút khí thế và oai phong . Vừa Dư Tiểu Thảo như , Tiểu Bổ Thiên Thạch cũng chút d.a.o động.
Nó phát hiện mỗi giúp đỡ Dư Tiểu Thảo, giam cầm của Linh Tổ nương nương sẽ nới lỏng một chút, hơn nữa tốc độ và độ tinh khiết khi hấp thu linh khí của cũng tăng lên.