Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ - Chương 1320

Cập nhật lúc: 2025-11-30 13:56:54
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Lãng chắp tay lưng, mặt mày đắc ý đến mức như ngẩng cao thêm nửa thước, giọng the thé châm chọc:

“Ba thứ tùy ý xách cần bờ biển câu cũng !

Tiểu Hoàng, ngươi Vương cữu công của ngươi đ.á.n.h thắng hổ, chẳng đang lừa ?!”

Tiểu Hoàng đỏ mặt tía tai:

“Ta lừa các ngươi!”

“Hừ!" – Tiểu Lãng trợn mắt –

“Ngươi đang dối!

Còn dám khoác lác bá phụ với Vương cữu công ngươi lợi hại thế nào!

Bắt cá còn , lấy gì đ.á.n.h thắng hổ?!

Đồ mạnh miệng! Đồ gạt !

Chúng đừng chơi với nó nữa!”

Vương Kiêu: “…”

Thái Thượng Hoàng: “…”

Hai lão nhân nhất thời tròn mắt.

Chuyện gì thế ?

Tốt bọn họ cũng là hai pho tượng sống trong truyền thuyết — một thằng nhóc nhem nhuốc chỉ tay mắng là “đồ dối”.

Còn Tiểu Hoàng của họ… mạnh miệng?

Quá đáng! Rất quá đáng!

hai đường đường là trưởng bối, thể tranh hơn thua với trẻ con?

Trong lúc hai vị gia gia còn rối ren trong lòng, Tiểu Hoàng giận dữ hét :

“Ta dối!

Vương cữu công của thật sự đ.á.n.h với hổ!”

Vương Kiêu lập tức vỗ n.g.ự.c bốp bốp:

! Ta thật sự đ.á.n.h với hổ! Tiểu Hoàng sai!”

Thái Thượng Hoàng cũng tranh thủ gật đầu như trống bỏi:

“Phải, ! Ta cũng từng giao thủ với hổ!”

Tiểu Lãng bĩu môi thật sâu:

“Nói dối! Còn bảo hai bắt nhiều cá nhất! Thuyền trống thế mà gọi là nhiều ?!

Các đều là đồ dối!

Tiểu Hoàng cũng là đồ dối!

Cả nhà các đều là đồ dối!”

Tiểu Hoàng: “…”

Thái Thượng Hoàng: “…”

Vương Kiêu: “…”

Sỉ nhục!

Đây là đại sỉ nhục!

Hai vị gia gia suýt nữa nghẹn khí mà thăng thiên tại chỗ.

Vương Kiêu rốt cuộc nhịn nữa, vung mạnh tay áo, sắc mặt đen kịt, bước thẳng đến chỗ Tiểu Lãng.

Ông định túm ngay cổ áo thằng bé để giao tận tay cha nó dạy cho t.ử tế.

Cha Tiểu Lãng ông đều quen — hai hiền lành, thật thà, quanh năm lênh đênh đ.á.n.h cá mang trấn bán, bận đến mức cả ngày chẳng kịp mặt con.

Bởi đứa nhóc mới trở nên vô lễ như thế.

Không giáo huấn, nhất định thành họa.

Vương Kiêu càng nghĩ càng giận, bàn tay vươn

định lôi thằng bé để chuyện cho lẽ…

lúc Vương Kiêu đưa tay định túm lấy cổ áo Tiểu Lãng, một luồng gió nhẹ xẹt qua.

Hai bóng như chim én lướt xuống.

Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên phi nhảy lên thuyền, đáp xuống nhẹ nhàng mặt bọn trẻ.

Đám nhóc con: “…”

Vừa cha của Tiểu Hoàng… bay lên thuyền thật ?

Lợi hại quá trời luôn!

Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng quét mắt ba món “chiến lợi phẩm” trong tay Thái Thượng Hoàng và Vương Kiêu:

một con cua, một con bạch tuộc mềm oặt, một con tôm biển bé tí vẫn đang quẫy.

Hắn chậm rãi gật đầu, nét mặt chút cảm xúc:

“Quả nhiên… lợi hại.”

Hai vị lão gia: “…”

Đừng châm chọc nữa!

Lòng tự trọng già mong manh lắm đấy!

Rõ ràng khi biển chính họ khoác lác đủ điều—rằng bản lợi hại, rằng chỉ cần khơi là “ thắng trở về”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha/chuong-1320.html.]

Ai dè… trở về tay thêm ba con vật t.h.ả.m hại.

Lúc , Tiểu Hoàng thấy Ôn Noãn thì như tìm chỗ dựa.

Cậu bé lao tới ôm váy nàng, mắt đỏ hoe:

“Mẹ… con kẻ dối.”

Ôn Noãn cúi , nhẹ nhàng xoa gương mặt nhăn nhó đáng thương của con, giọng mềm như tơ lụa:

“Đương nhiên Tiểu Hoàng như thế.”

Tiểu Lãng lập tức chống nạnh, hét lên:

“Là kẻ dối!”

Ôn Noãn giận, chỉ chậm rãi xổm xuống, đôi mắt cong cong như trăng non:

“Ai cả nhà dì là kẻ dối ?

Hai vị gia gia đây đúng thật thể đ.á.n.h với hổ đấy.

Là dì bảo họ đừng bắt nhiều cá quá — bắt nhiều về ăn hết.”

Tiểu Lãng nhíu mày:

“Gạt ! Ai mà chẳng bắt nhiều cá!”

Ôn Noãn mỉm , giọng dịu mà đầy tự tin:

“Không tin? Để dì cho cháu :

Nhà dì chỉ bắt cá giỏi, mà câu cá cũng lợi hại.

Nếu để dì cầm cần câu, trong mười lăm phút thể câu một trăm con.

Còn nếu bắt cá—thì chỉ cần ba mươi phút là đầy thuyền.”

Thái Thượng Hoàng: “…”

Mười lăm phút câu một trăm con?

Noãn Noãn, ngươi… ngươi đang thổi gió đến nứt trời đấy!

Đánh cá trò trẻ con giăng lưới vớ !

Ba bọn họ quăng lưới nửa ngày trời còn chẳng bao nhiêu!

Ba mươi phút bắt đầy thuyền?

Ba mươi phút thuyền chạy còn bao xa !

Phiên Ngoại 5

Tiểu Lãng trợn tròn mắt, đó lật ngược lòng trắng lên đầy khinh thường:

“Gạt ! Mẹ cháu , ai gạt sẽ rụng hết răng! Nói dối nhiều tức là đồ dối!

Người lớn mà dối càng sai!

Mười lăm phút mà câu một trăm con cá?

Dì khoác lác đúng !”

Tiểu Hoàng tức giận đến mức mặt đỏ bừng:

“Mẹ kẻ dối!

Ngươi như thế!”

Mắng còn .

Mắng — tuyệt đối thể!

Ôn Noãn khẽ nhướng mày, khóe môi cong cong, cả toát khí thế ung dung của sẽ thắng:

“Không tin? Vậy để dì câu cho cháu xem.”

Hai mắt Tiểu Lãng xoay vòng, gian xảo thua gì cáo con:

“Được!

Dì câu !

Nếu trong mười lăm phút dì câu một trăm con, Tiểu Hoàng gọi cháu một tiếng đại ca, lời cháu!”

Ôn Noãn: “…”

Đứa nhỏ … đúng là tiền đồ.

Tuổi còn nhỏ bày mưu lập thế lực, chiêu mộ đàn em.

Thái Thượng Hoàng: “…”

Ngốc tử!

Ngươi còn đòi cháu trai Thái Thượng Hoàng làm đàn em của ?

Gan lớn thật đấy!

Ôn Noãn sang Tiểu Hoàng:

“Tiểu Hoàng, con thấy ?

Có sợ mẫu thua ?”

Tiểu Hoàng kiêu ngạo ưỡn ngực, đôi mắt sáng rực:

“Không sợ! Con tin mẫu !

Mẫu lợi hại nhất!”

Ôn Noãn bật , dịu dàng vỗ đầu con:

“Ừ, ngoan.”

Loading...