Nói Thẳng Luôn, Vợ Của Sếp Chu Chính Là Tôi - Chu Bắc Cánh & Lộ Thiên Ninh - Chương 62: Tôi xem cô có thể chịu đựng được đến khi nào
Cập nhật lúc: 2025-10-06 07:58:10
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Câu hỏi đường đột và trực tiếp, Hoa Nam Đình lập tức lấy tay che mặt dám ngẩng lên.
Lộ Thiên Ninh nhếch khóe môi Hoa Phong hai cái, bé vẻ nghiêm túc, còn tỏ bất lực giải thích, "Một câu hỏi khó trả lời đến ? Cháu chỉ tò mò dì Lộ bạn trai , lỡ như chỉ bạn trai, mà còn kết hôn , con , thì cháu tiện làm phiền dạy kèm cho cháu."
Vẻ mặt Hoa Phong như thể đang , nghĩ quá nhiều, câu hỏi của bé chỉ đơn thuần là nghĩa đen.
Như , Lộ Thiên Ninh chút ngượng ngùng.
khi suy nghĩ kỹ, cô , "Cháu nghĩ chu đáo, dì trả lời cháu một cách rõ ràng nhé, dì kết hôn ."
"Hả?" Hoa Nam Đình kinh ngạc, nghĩ gì hỏi, "Trợ lý Lộ, cô đừng dùng cách để từ chối gì nhé, cần thiết, đừng làm hỏng danh tiếng của !"
Lộ Thiên Ninh lập tức lắc đầu, nghiêm túc, "Không , thật sự kết hôn ."
Nỗi thất vọng như cần tiền tuôn từ mắt Hoa Nam Đình.
Ông chép miệng, cuối cùng chỉ thể gượng với Hoa Phong.
Hoa Phong lườm ông một cái, bắt đầu về chuyện học tập.
Suốt bữa ăn, phần lớn là Hoa Phong và Lộ Thiên Ninh trò chuyện về việc học, Hoa Nam Đình, , tỏ thất vọng nặng nề.
Một uống rượu, ánh mắt chút chua xót nhưng cũng đầy an ủi thỉnh thoảng hai họ.
Ăn nửa bữa, Hoa Phong vệ sinh.
Hoa Nam Đình uống đến mức má đỏ bừng, bưng ly rượu đến cạnh Lộ Thiên Ninh.
"Trợ lý Lộ, cô thật sự kết hôn ?" Ông nhăn mặt, đàn ông bốn mươi tuổi mà khi tủi giống như một đứa trẻ.
Có vẻ như ông ít nhiều cũng quan tâm, Lộ Thiên Ninh khẽ dịch ghế lùi để tạo cách.
"Vâng, Tổng giám đốc Hoa, thật sự kết hôn ."
Hoa Nam Đình thở dài một , dựa lưng ghế, đầu xác nhận Hoa Phong về.
Ông khẽ , "Cuối cùng cũng hiểu vì thành tích học tập của Hoa Phong giảm sút, nó cãi với bạn cùng lớp mắng là con hoang , lẽ chạm nỗi lòng của nó."
Hoa Phong từ tận đáy lòng khao khát một , điều Lộ Thiên Ninh từ mấy năm .
"Nó cô làm kế của nó." Hoa Nam Đình , " làm dì vẫn thích hợp hơn, lỡ cô thành kế của nó , ở bên sớm chiều nó thích cô nữa, thì còn cách nào khác."
Dùng cách hài hước để lấy thể diện, Lộ Thiên Ninh nhịn , gật đầu , "Có lý."
Hoa Nam Đình hít một sâu, Lộ Thiên Ninh một nữa, đề nghị, "Hay là... cô làm đỡ đầu của nó ."
Lộ Thiên Ninh: "???"
Tuy cô lớn tuổi hơn Hoa Phong một chút, nhưng đến mức làm '' đỡ đầu.
"Cô yên tâm, cần cô cho nó tiền tiêu, cũng cần cô nuôi nó, chỉ là cô chịu trách nhiệm việc học của nó một chút, tiện thể khai thông, làm cầu nối giữa hai cha con ."
Thấy cô do dự, Hoa Nam Đình vội vàng giải thích.
Lộ Thiên Ninh nhíu mày, đang định gì đó.
Thì thấy Hoa Nam Đình đột nhiên dậy di chuyển về chỗ của , "Cô cứ suy nghĩ , gặp mặt trả lời !"
Vừa dứt lời, Hoa Phong .
Bữa tiệc kết thúc, Hoa Nam Đình kiên quyết đưa Lộ Thiên Ninh về.
"Thôi , Tổng giám đốc Hoa, tiện lắm." Lộ Thiên Ninh chỉ về một hướng, "Bên đó xe buýt, qua đó kịp chuyến cuối cùng."
Nghĩ đến việc cô kết hôn, Hoa Nam Đình cũng ép buộc, "Được, đưa cô đến trạm xe buýt, cũng muộn lỡ cô kịp thì ."
Lộ Thiên Ninh cũng tiện từ chối nữa, lên xe của Hoa Nam Đình.
Bên cửa sổ tầng hai, một bóng cao ráo đó, điếu thuốc trong kẽ ngón tay cháy sáng tắt.
Đôi mắt sâu thẳm của chằm chằm bóng dáng Lộ Thiên Ninh kéo dài ánh đèn đường, trông vẻ chuyện vui vẻ với Hoa Nam Đình.
Và thiếu niên mười ba tuổi cứ cô, lên xe.
Anh nhíu chặt mày, dựa tường, chiếc xe của Hoa Nam Đình chở Lộ Thiên Ninh khuất khỏi tầm mắt, gạt tàn thuốc.
Sự lạnh lùng và bực bội lan lên lông mày, kéo cà vạt áo sơ mi, lồng n.g.ự.c nén một ngọn lửa.
"A Cảnh, ở đây?" Hoa Vân Nhiên từ phòng riêng bên cạnh bước , chậm rãi về phía .
"Có món ăn ở đây hợp khẩu vị ? Là của em vô ý hủy đặt chỗ ở nhà hàng ban đầu, em thấy Thiên Ninh cứ tưởng bữa tiệc tối nay hủy. em Tổng giám đốc Phó thích nhà hàng , nên mới đặt ở đây..."
"Không ." Chu Bắc Cảnh đáp lời, dập tắt điếu thuốc vứt thùng rác, lạnh nhạt Hoa Vân Nhiên, "Về thôi."
—
Trạm xe buýt, Lộ Thiên Ninh bước xuống xe của Hoa Nam Đình, lúc một chiếc xe buýt đến, cô lên xe.
Ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô toát vẻ ấm áp, tận hưởng sự yên tĩnh của thành phố về đêm, chiếc xe chạy thẳng về phía vùng ngoại ô, tâm trạng cô hơn bao giờ hết.
Tâm trạng một cuộc điện thoại đột ngột phá hỏng, là bác sĩ Lưu, bác sĩ điều trị của Trương Hân Lan.
"Tiểu Lộ, gọi điện muộn thế làm phiền cô nghỉ ngơi ?"
Lộ Thiên Ninh vô thức thẳng , tay nắm chặt điện thoại hơn, "Không , bác sĩ Lưu, vấn đề gì về sức khỏe ?"
Trầm ngâm một lát, bác sĩ Lưu vẻ khó xử , "Yên tâm, sức khỏe cô vẫn , là chuyện khác, Tiểu Lộ, cô... đắc tội với ai ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/noi-thang-luon-vo-cua-sep-chu-chinh-la-toi-chu-bac-canh-lo-thien-ninh/chuong-62-toi-xem-co-co-the-chiu-dung-duoc-den-khi-nao.html.]
"Ý gì ạ?" Lộ Thiên Ninh sững sờ.
Gió đêm lướt qua tai, thổi bay mái tóc dài của cô, đôi mắt trong veo phản chiếu ánh đèn đường ấm áp, chiếu rõ sự hoảng loạn đáy mắt.
"Trước đây đổi thuốc thử nghiệm cho cô, giá đắt hơn thuốc cũ một chút, nhưng thực vẫn thấp hơn nhiều so với giá trị thực của thuốc, lẽ còn vài tháng nữa mới hết giai đoạn thử nghiệm, nhưng tại viện trưởng đột nhiên yêu cầu điều chỉnh chi phí thuốc của cô về giá gốc."
Giọng bác sĩ Lưu bất lực chút lo lắng, "Hiện tại chi phí hàng tháng của cô hai trăm nghìn, nếu thật sự điều chỉnh về giá gốc thì ít nhất cũng bảy, tám trăm nghìn một tháng, cô thể gánh vác nổi ?"
Đương nhiên cô gánh vác nổi.
Hai trăm nghìn là dốc hết sức để duy trì .
"Tôi cứ tưởng là do thuốc hiệu quả , bệnh viện định hủy bỏ giai đoạn dùng thử, nhưng hỏi những khác mới , chỉ chi phí thuốc của cô là tăng lên..."
Bác sĩ Lưu càng lúc càng nhỏ.
Mãi lâu , Lộ Thiên Ninh nuốt nước bọt , "Tôi , sẽ tìm cách nhanh nhất."
"Ba ngày, chỉ thể giúp cô kéo dài ba ngày, chi phí thuốc của cô cũng đến hạn nộp , nếu còn dùng loại thuốc , cô nộp một năm trăm nghìn chi phí thuốc."
Đưa thời hạn cuối cùng, bác sĩ Lưu cúp điện thoại.
Lộ Thiên Ninh tựa đầu cửa sổ xe, đôi mắt sáng những cảnh vật lướt qua tiêu cự, năm trăm nghìn.
Cô chỉ hai trăm nghìn, còn thiếu ba trăm nghìn.
Đột nhiên nhớ , mấy Chu Bắc Cảnh qua đêm ở đây cho cô thứ gì.
Lẽ nào... mở lời xin ?
Hơi thở cô nghẹn , cắn chặt môi, lòng đau nhói, thật sự khác gì bán .
còn cách nào khác?
Cô định tìm một cơ hội thích hợp để mở lời với Chu Bắc Cảnh, đó là giường.
điều khiến cô bất ngờ là Chu Bắc Cảnh đến Tú Thủy Thắng Cảnh, xe cũng ở đó.
Đêm đó cô ngủ hề yên , đầu óc nghĩ đến chuyện chi phí thuốc men của Trương Hân Lan.
Bắc Chu.
Khi Lộ Thiên Ninh đến, cô loáng thoáng thấy bóng dáng Chu Bắc Cảnh trong văn phòng của , đang bàn làm việc.
Thân hình thẳng tắp, khuôn mặt nghiêng hảo, cúi đầu xử lý công việc.
Ngoài cửa, bàn làm việc của Hoa Vân Nhiên thêm Hoa Ngự Phong, cầm một phần bữa sáng, đặt mặt Hoa Vân Nhiên.
"Ngoan ngoãn ăn sáng , trưa nay hẹn A Cảnh ăn cơm, lúc đó sẽ đưa em ."
Hoa Vân Nhiên nhận lấy bữa sáng mở , về phía Lộ Thiên Ninh, ánh mắt lộ vẻ đắc ý.
Lộ Thiên Ninh chỉ liếc qua hiểu rõ tâm tư của hai em, về văn phòng của .
Hoa Ngự Phong theo ngay đó, chặn tay cô định đóng cửa, cô đương nhiên thể chống cự, đành để cửa mở.
"Trợ lý Lộ, gần đây trông sắc mặt cô lắm, gặp chuyện phiền lòng gì ?"
Những lời ngạo mạn và thẳng thắn thoát từ miệng Hoa Ngự Phong, kéo ghế xuống, chằm chằm Lộ Thiên Ninh với ánh mắt như đang xem kịch .
Chi phí thuốc men là do làm?
Ánh mắt Lộ Thiên Ninh chợt sắc lạnh, cô lẽ nghĩ đến, ngoài Hoa Ngự Phong , còn ai khả năng mua chuộc viện trưởng.
"Thật cô cần xa cách với chúng như , quen lâu , cô khó khăn chỉ cần một lời là sẽ giúp."
Hoa Ngự Phong giả tạo mở lời, "Tuy nhiên cô là trợ lý của A Cảnh, nếu giúp cô thể sẽ vui, nên cô cân nhắc chuyển sang làm việc cho Hoa thị , trả cô hai triệu."
Hai triệu cũng chỉ đủ chi phí thuốc men vài tháng, rốt cuộc giải quyết tất cả vấn đề.
"Thiếu gia Hoa Lâm Thanh Việt là đủ , sẽ tranh bát cơm của ."
Lộ Thiên Ninh lạnh lùng từ chối, "Có lẽ câu thái độ của đủ rõ ràng, hôm nay thể rõ ràng với , sẽ chuyển việc."
Hoa Ngự Phong nhướng mày, đôi mắt đào hoa cong lên, luồng khí lạnh lẽo thẳng mặt cô, "Cô đừng thách thức sự kiên nhẫn của ."
Cổ họng Lộ Thiên Ninh nghẹn , đôi mắt trong veo phản chiếu ánh mắt sắc lạnh của Hoa Ngự Phong, cuối cùng cũng giữ bình tĩnh.
"Nếu thật sự đáng để thiếu gia Hoa tốn nhiều công sức như , thì làm ơn hãy làm hài lòng một ."
Giọng cô quả quyết một con , "Hai mươi triệu, sẽ rời xa ."
Theo giá thuốc hiện tại của Trương Hân Lan, cộng với lời bác sĩ Lưu thể sống thêm ba đến năm năm, ít nhất cũng cần hai mươi triệu, Hoa Ngự Phong đưa hai triệu thì tính là gì?
Hoa Ngự Phong nhíu mày, khẩy, "Cô đáng giá bao nhiêu ? Hai mươi triệu, cô đáng giá ?"
Lộ Thiên Ninh cũng , "Tôi đáng giá hai mươi triệu, nhưng hạnh phúc của cô Hoa đáng giá hai mươi triệu , tự đánh giá ."
Nói xong cô xuống bàn làm việc, thái độ thể rõ ràng hơn.
Nếu Hoa Ngự Phong ngay cả hai mươi triệu cũng nỡ bỏ , thì chứng tỏ tình em của dành cho Hoa Vân Nhiên cũng chỉ đến thế.
Lòng bàn tay cầm bút của cô đổ một lớp mồ hôi, cho đến khi Hoa Ngự Phong dậy, bỏ một câu 'Mơ , xem cô thể chịu đựng đến khi nào'.
Rồi tức giận rời , cô mới thở phào nhẹ nhõm, gục xuống ghế.
Đầu óc hỗn loạn, đặt cược một phen cứng rắn, nhưng rốt cuộc tác dụng gì ?
Mãi lâu , cô hít sâu một , tiện tay cầm một tập tài liệu dậy thẳng đến văn phòng của Chu Bắc Cảnh.