Nói Thẳng Luôn, Vợ Của Sếp Chu Chính Là Tôi - Chu Bắc Cánh & Lộ Thiên Ninh - Chương 166: Sống bằng sự ban ơn của người khác
Cập nhật lúc: 2025-10-09 03:12:29
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên tay Thịnh Ương Ương là một đĩa trái cây, những loại quả xử lý bày biện mắt. Khi tới, dáng vẻ uyển chuyển, mặt là nụ tự tin rạng rỡ. "Cô Lộ ? Vất vả cho cô , trái cây gọt cho các em đây." Lộ Thiên Ninh mỉm , "Thời gian nghỉ mười phút của chúng hết , đợi tan học hãy để bạn học Thịnh ăn." Nghe , Thịnh Ương Ương thản nhiên , "Không , thì nghỉ thêm mười phút nữa, ." Cô phòng học, đặt đĩa trái cây lên bàn, cúi mắt xuống bài kiểm tra của Thịnh Khuyết Hành và Chương Oánh Oánh. Điểm của hai rõ mồn một, cô nhíu mày cầm thẳng bài kiểm tra của Thịnh Khuyết Hành lên, càng xem mày càng nhíu chặt.
Thấy , Thịnh Khuyết Hành tựa lưng ghế, hất cằm về phía Chương Oánh Oánh, "Ăn trái cây ." Trên Thịnh Ương Ương toát một khí chất kiêu ngạo, khiến Chương Oánh Oánh vốn nhút nhát càng thêm gò bó, nhỏ giọng đáp một tiếng nhưng lấy trái cây. Lộ Thiên Ninh phòng học, thấy Thịnh Ương Ương đập mạnh bài kiểm tra của Thịnh Khuyết Hành xuống bàn. "Đây là thành tích của mày đấy ? Thế mà Bắc Cạnh còn với tao là mày thông minh, cái thứ chỉ sáu bảy mươi điểm, đầu heo cũng làm !" Chương Oánh Oánh dọa giật nảy , bất giác co góc. Không khí trong phòng học lập tức trở nên căng như dây đàn, Thịnh Khuyết Hành ngẩng đầu chằm chằm Thịnh Ương Ương đang hùng hổ vài giây. Cậu vung tay hất hết sách bàn xuống, "Thịnh Ương Ương, chị là cái thá gì mà chuyện với như thế? Tôi thi bao nhiêu điểm cũng là do nỗ lực mà , cần chị quản ? Hơn nữa, cũng nhờ chị quản , chê điểm thấp thì đừng đến tìm !" "Vô giáo dục! Mày mười lăm tuổi , năm tuổi, mày ăn vạ cho ai xem!" Thịnh Ương Ương vung tay định tát mạnh mặt Thịnh Khuyết Hành. Lộ Thiên Ninh nhanh tay lẹ mắt chặn tay cô , và chắn mặt Thịnh Khuyết Hành. "Thịnh tiểu thư, điểm hiện tại của Thịnh Khuyết Hành cao, nhưng em nghỉ học một năm, mới bắt đầu học gần một tháng, thành tích như là . Vì cô đừng yêu cầu em quá cao, em thông minh, thi điểm chỉ là vấn đề thời gian thôi." "Yêu cầu của cô đối với nó quá thấp ? Vừa đủ điểm đỗ hài lòng như ? Vậy cô làm gia sư kiểu gì thế!? Còn nửa năm nữa là thi cấp ba, với cái đức hạnh của nó, bùn nhão trát tường, thi đỗ trường cấp ba trọng điểm của Giang Thành ?" Ngực Thịnh Ương Ương phập phồng, ánh mắt Thịnh Khuyết Hành đầy vẻ ghét bỏ và chán ghét, kéo theo cả sự bất mãn với gia sư Lộ Thiên Ninh.
"Không đỗ thì thôi, chị nghĩ đến Giang Thành ? Giống như chị, chạy đến nhà khác sắc mặt , sống bằng sự ban ơn của khác!" Thịnh Khuyết Hành vơ lấy điện thoại bàn, đẩy Lộ Thiên Ninh và Thịnh Ương Ương , tức giận bỏ . Không khí lập tức rơi xuống điểm băng, Chương Oánh Oánh sợ đến sắp . Im lặng vài giây, Thịnh Ương Ương đuổi theo, "Mày cho tao, ai cho phép mày chuyện với tao như thế—" Lộ Thiên Ninh an ủi Chương Oánh Oánh đang sợ hãi, "Không , hai chị em họ tính tình đều nóng nảy, chỉ là cãi thôi." "Ương Ương!" Giọng Chu Bắc Cảnh vang lên từ ngoài cửa. Chắc là ồn ào quá nên thấy lên. Giọng đó, khẩn thiết và lo lắng, tràn đầy sự quan tâm. Lòng Lộ Thiên Ninh chùng xuống, cửa, liền thấy Chu Bắc Cảnh phòng của Thịnh Khuyết Hành. Giọng trầm thấp đầy từ tính của trở nên đặc biệt rõ ràng giữa những tiếng cãi vã chói tai của hai chị em. Không đầy vài giây, choàng vai Thịnh Ương Ương, đưa cô khỏi phòng. Đôi mắt tối quét nhẹ, cô đang ở cửa phòng học, "Các cô về ." Không đợi Lộ Thiên Ninh gì, nhanh chóng đưa Thịnh Ương Ương xuống lầu. Lộ Thiên Ninh nghiêng đầu, thấy Chu Bắc Cảnh đưa Thịnh Ương Ương phòng của , 'rầm' một tiếng đóng cửa . Chìa khóa cắm trong ổ, vì lực đóng quá mạnh mà chìa khóa rung lên kêu lách cách, lắc qua lắc . Giống như lòng cô, ngũ vị tạp trần, rối bời.
"Đi thu dọn đồ đạc, chúng cũng về thôi." Cô nhẹ nhàng với Chương Oánh Oánh, trở phòng học thu dọn đồ, đưa Chương Oánh Oánh xuống lầu. Khi đến góc rẽ tầng hai, ánh mắt cô lướt qua cánh cửa đóng chặt đó, hít một sâu vội vã rời . Cô ngờ quan hệ của hai chị em nhà họ Thịnh tệ đến , Thịnh Ương Ương đến là buổi học chỉ một nửa, tan rã trong vui. Sau khi đưa Chương Oánh Oánh về, cô một lái xe về nhà, gió đêm se lạnh thổi qua cửA Cảnh hạ một nửa. Cô bất chợt nhớ một chuyện. Thịnh Ương Ương... Ương Ương? Cái tên , chắc đầu cô . Cô Ương Ương mà nhà họ Chu luôn nhắc đến trong cuộc họp đó, đang chờ Chu Bắc Cảnh, chắc chắn là Thịnh Ương Ương! Suy nghĩ của cô lập tức rối loạn, đôi mắt trong veo phản chiếu ánh đèn giao thông ở ngã tư, cho đến khi đèn chuyển sang màu xanh, cô vẫn hồn. 'Tít tít tít tít' Tiếng còi xe chói tai phía khiến cô giật tỉnh , vội vàng nhả phanh, đạp ga qua ngã tư. Hai đêm liền ngủ ngon, lúc lòng rối bời, mệt mỏi rã rời. về đến nhà, tắm rửa xong lên giường, Lộ Thiên Ninh mất ngủ. Căn phòng tắt đèn tối om, đôi mắt sáng của cô phản chiếu ánh trăng ngoài cửa sổ, đầu óc trống rỗng, nghĩ gì cả. chính là ngủ . Trong khí là thở của Chu Bắc Cảnh, dù cũng ở đây mấy ngày. Chỗ cô còn quần áo và đồ dùng cá nhân của , căn phòng cô ở một năm, chỉ ở vài ngày, mà cũng là hình bóng của .
Gần sáng, cô mới mơ màng , đồng hồ sinh học sáu giờ rưỡi mất tác dụng, cô ngủ một mạch đến mười giờ. Cô điện thoại của Lâm Thanh Việt đánh thức, từ lúc cô hôm khác mời Lâm Thanh Việt ăn cơm qua hai ba ngày mà động tĩnh gì. Vì Lâm Thanh Việt chủ động gọi điện hẹn cô ăn trưa, cô tiện từ chối nữa, liền đặt một nhà hàng khá đặc sắc ở Ôn Thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/noi-thang-luon-vo-cua-sep-chu-chinh-la-toi-chu-bac-canh-lo-thien-ninh/chuong-166-song-bang-su-ban-on-cua-nguoi-khac.html.]
________________________________________
Sân bay, Trương Nguyệt Lượng thở hổn hển chạy tới, tóc mái trán ướt đẫm mồ hôi, dính chặt trán. Cô dừng , hai tay chống lên đầu gối, đôi mắt hạnh quét sân bay, kịp thấy tìm. Vai cô trĩu xuống, đầu thì thấy Ngô Sâm Hoài một tay kéo túi, lưng với cô. "Tiểu Nguyệt Lượng, còn mười phút nữa là lên máy bay em mới đến!" Trương Nguyệt Lượng vội vàng lấy từ trong túi túi bánh gói bằng giấy kraft, đưa qua, "Đây là món bánh vẫn luôn thích, ở Ôn Thành chính tông hơn ở Giang Thành nhiều, nếm thử !" Ngô Sâm Hoài nhận lấy, tháo tấm huy chương vàng cổ xuống, "Đây là huy chương hôm đó nhận , của tặng em." Dưới sợi dây màu xanh trắng, tấm huy chương vàng ánh đèn sân bay chiếu phản quang. Trương Nguyệt Lượng cúi đầu nhẹ nhàng sờ hai cái lên tấm huy chương vàng, định tháo , "Không , huy chương vàng dễ gì , em..." "Nói tặng em là tặng em!" Ngô Sâm Hoài ngăn động tác tháo của cô, thêm, "Về nhà gửi lời hỏi thăm chị Thiên Ninh giúp , tiếc là đến vội quá cũng kịp đến bệnh viện thăm bác gái, về nhà sẽ mắng thế nào nữa." Anh ấn tấm huy chương về chỗ cũ, dùng ánh mắt hiệu cho Trương Nguyệt Lượng đeo , đừng tháo . Thấy , Trương Nguyệt Lượng tháo nữa, tay vẫn nắm chặt tấm huy chương. "Yên tâm , em sẽ với chị em, đợi em khỏe sẽ cơ hội gặp mặt thôi." Người qua ở sân bay vội vã, tiếng loa thông báo thúc giục lên máy bay vang lên hết đến khác. Hai đối diện , đột nhiên còn gì để , trong một gian rõ ràng ồn ào, Trương Nguyệt Lượng cảm thấy yên tĩnh đến lạ. Hồi lâu, cô hít một sâu , "Vậy mau lên máy bay , lát nữa sẽ muộn." "Được." Ngô Sâm Hoài tháo mũ gãi gãi đầu, đội , hắng giọng hỏi, "Vậy... đợi bệnh của bác gái chữa khỏi, hai định về Giang Thành ?" Về? Giang Thành là nơi Trương Nguyệt Lượng lớn lên, nơi đó mang cảm giác thuộc. Trương Hân Lan và Lộ Thiên Ninh ở , nhà cô ở đó. Một năm nay, ngoài việc thỉnh thoảng nhớ đến Ngô Sâm Hoài, cô cũng gì đặc biệt lưu luyến ở Giang Thành. Cô cúi đầu suy nghĩ một lát , "Ở đây thích hợp cho phục hồi chức năng hơn, dù khi khỏi hẳn, chúng sẽ rời Ôn Thành." "Vậy ." Nụ của Ngô Sâm Hoài chút tự nhiên, thấy mấy bạn ở cổng lên máy bay vẫy tay với , nhíu mày, "Vậy nhé, em nhớ chăm sóc bản , nếu đến Ôn Thành sẽ báo cho em, mang đồ ăn em thích từ Giang Thành sang." Trương Nguyệt Lượng gật đầu , cổ họng chút nghẹn , nên lời. Quay cầm vé máy bay đến cổng, nụ của cô nhàn nhạt môi. Sau khi Ngô Sâm Hoài gặp mấy bạn, họ cùng vẫy tay với cô. Cô cũng vẫy tay , đôi mắt cong cong dần trở nên bình lặng, một tia sáng trong đáy mắt cũng vụt tắt. Nhìn bóng dáng Ngô Sâm Hoài và bạn biến mất, Trương Nguyệt Lượng ngoài, khỏi sân bay nhận một tin nhắn. Là Ngô Sâm Hoài gửi, chỉ hai chữ đơn giản. [Đi .] Cô mím môi, gõ nhiều chữ trong khung chat, lặp lặp xóa . Cuối cùng trả lời gì cả, nhét điện thoại túi về phía trạm xe buýt.
________________________________________
Nhà hàng mà Lộ Thiên Ninh đặt thể đại diện cho cả Ôn Thành, đặc sắc, nên đặc biệt đông khách. Cô vốn đặt chỗ , nhưng khi gặp Lâm Thanh Việt ở cửa nhà hàng, chuẩn thì thông báo là hết chỗ. "Chúng đặt , thể kiểm tra điện thoại, là một cô Lộ đặt." Nhân viên phục vụ xin , "Xin , thể là lúc lễ tân chúng ghi nhận ghi , nên giữ chỗ cho quý khách ." điện thoại của Lộ Thiên Ninh nhận tin nhắn đặt chỗ thành công. Rõ ràng là cho leo cây đột xuất, tình huống cũng hiếm gặp. "Giúp gọi quản lý của các đây, hôm nay bất kể là phòng riêng bàn lẻ, đều chừa cho một chỗ." Đang đúng giờ ăn, tất cả nhà hàng gần đây đều cần đặt . Nếu chỉ một Lộ Thiên Ninh thì thôi, nhưng cô còn mời Lâm Thanh Việt, chẳng lẽ qua quán ăn nhanh đối diện ăn tạm một bữa ? Thấy , sắc mặt của nhân viên phục vụ cũng nghiêm , "Hai chắc cũng thấy, bàn lẻ đều , hai phòng riêng thì lãng phí quá ?"
________________________________________