Nhường Anh Cho Cô Ấy - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-12-23 23:34:41
Lượt xem: 758

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tôi tưởng chỉ đang đe dọa , cho đến sáng nay thấy trong bồn tắm, m.á.u chảy đầy cả bồn…”

Tôi vội vàng về nước.

Thẩm Khê đang yếu ớt giường bệnh, khoảnh khắc thấy , đôi mắt tỏa tia sáng rực rỡ.

Tôi đón lấy bát cháo từ tay Tống Tang Nhiễm, đút cho từng thìa một.

“Lớn chừng , còn học đòi tự sát, tuyệt thực làm gì.”

Thẩm Khê rũ vai, đôi mắt đỏ hoe , gương mặt đầy vẻ tủi .

“Ai bảo em bỏ rơi ?”

“Ngày hôm đó em , chạy tìm em ngay, nhưng mù đường, chỉ đường ở làng chài nhỏ thôi.”

“Quay quẩn một hồi, Tống bảo còn khỏi cửa biệt thự nhà họ Hoắc nữa.”

“Vợ ơi, chúng về nhà ?”

“Anh ăn quen món bít tết sống sít, cũng ngủ quen cái giường còn mềm hơn bụng của em, chỉ về nhà thôi, về con tàu của chúng .”

Nói đoạn, Thẩm Khê bỗng dưng bật .

Tôi nhất định từ chối .

dáng vẻ của lúc , nỡ lòng nào.

Tống Tang Nhiễm ngẩng đầu, cố gắng để nước mắt rơi xuống.

đưa tay , chỉnh góc chăn cho Thẩm Khê.

“Đợi xuất viện, sẽ để Ôn Nguyệt đưa về nhà.”

“Chỉ cần lời bác sĩ uống t.h.u.ố.c đầy đủ, làm gì cũng chiều hết.”

Tống Tang Nhiễm rốt cuộc cũng thỏa hiệp.

giữ chồng ở bên cạnh, nhưng cô bao giờ nghĩ đến chuyện ép đường c.h.ế.t.

Nghe thấy lời của Tống Tang Nhiễm, Thẩm Khê thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ húp thêm một bát cháo lớn.

Giọt nước mắt mà Tống Tang Nhiễm lén lau , cuối cùng rơi xuống trái tim .

Sau khi cùng rời khỏi phòng bệnh, Tống Tang Nhiễm một cái, tự giễu mà khổ.

“Ôn Nguyệt, đừng tưởng là cô thắng.”

“Nếu Lâm Thần mất trí nhớ, tin chắc nhất định sẽ chọn .”

tháo chiếc đồng hồ quả quýt n.g.ự.c , cho xem tấm ảnh bên trong.

“Tôi thấy cực quang bảy màu thì mới đồng ý lời cầu hôn của . Cái tên ngốc đó lôi kéo Iceland suốt một năm trời, nếu thấy cực quang bảy màu thì sẽ cùng sống ở đó cả đời.”

“Lần t.a.i n.ạ.n máy bay đó cũng là vì định sang Pháp tham gia một buổi đấu giá, đấu giá viên kim cương xanh đó để làm trâm cài n.g.ự.c cho … C.h.ế.t tiệt, giá mà thích kim cương xanh thì mấy.”

Tống Tang Nhiễm ngẩng đầu lên, nhưng nước mắt cứ thế tuôn rơi lã chã.

“Thôi bỏ Ôn Nguyệt, cô đưa Hoắc Lâm Thần , sẽ coi như c.h.ế.t .”

Giây phút , thật sự d.a.o động.

lý trí mách bảo rằng, thể làm như .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nhuong-anh-cho-co-ay/chuong-3.html.]

Tống Tang Nhiễm là vợ chính thức của Thẩm Khê, họ còn một đứa con trai tám tuổi.

So với , Tống Tang Nhiễm hy sinh nhiều hơn, cô và đứa trẻ cũng cần Thẩm Khê hơn.

Hơn nữa, Thẩm Khê cũng từng yêu Tống Tang Nhiễm, chỉ là đ.á.n.h mất đoạn ký ức đó mà thôi.

Anh luôn mơ ước đưa Iceland, cũng là vì Tống Tang Nhiễm.

Đồ đ.á.n.h cắp thì sớm muộn gì cũng trả , trả sớm vẫn hơn trả muộn.

Tôi về phía Tống Tang Nhiễm:

“Có viên gạch nào ở đây ?”

Tống Tang Nhiễm ngơ ngác hiểu gì, nhưng vẫn chỉ tay về phía tòa nhà đang thi công bên cạnh.

“Đội thi công chắc là đấy, cô cần gạch để làm gì?”

Tôi nhanh chóng xuống lầu, Tống Tang Nhiễm theo sát lưng :

“Để giúp Thẩm… Hoắc Lâm Thần hồi phục trí nhớ chứ .”

“Trên tivi chiếu như thế cả mà, va chạm một cái thì mất trí nhớ, va thêm cái nữa là nhớ ngay.”

“Đồ điên!”

Tống Tang Nhiễm tuy ngoài miệng mắng như , nhưng trong đáy mắt vẫn nhịn mà nhen nhóm lên vài phần hy vọng.

Chúng cùng phòng bệnh.

Thẩm Khê đang giường bệnh, chớp chớp đôi mắt sáng rực .

“Vợ ơi em về ? Em bàn bạc xong với đàn bà xa ? Khi nào thì chúng về…”

Tôi đợi hết câu, cầm viên gạch đập thẳng gáy .

“Á…”

Thẩm Khê ôm lấy đầu, ngất lịm .

Đợi đến khi tỉnh , chậm rãi mở mắt , khàn giọng gọi một tiếng:

“Vợ ơi.”

Chỉ điều, lúc chính là Tống Tang Nhiễm.

【2】

Tống Tang Nhiễm vui mừng khôn xiết, bịt miệng nức nở vì hạnh phúc.

“Lâm Thần, nhớ tất cả !”

Hoắc Lâm Thần khó khăn gật đầu:

“Tang Nhiễm, xin … những năm qua… để em vất vả quá .”

Hoắc Lâm Thần sang , nhưng hoảng loạn né tránh ánh mắt của .

Tống Tang Nhiễm nức nở nhào lòng , giống như trút bỏ hết tủi hờn trong suốt bao nhiêu năm qua.

Thẩm Khê thật sự hồi phục trí nhớ, nhưng chẳng hề cảm thấy vui vẻ chút nào.

Tôi cảm thấy giống như một con chuột cống, đang trốn trong bóng tối lén lút trộm hạnh phúc của khác.

Loading...