Hắn rít hai thuốc, liền kiềm chế về phía Thôi Mộ Linh, mặt đầy vẻ dâm đãng : “Mỹ nhân, để tao sờ soạng cô cho thỏa cơn thèm .”
Thôi Mộ Linh chút động tĩnh mở mắt, đột ngột bật dậy, cầm điện thoại đập mạnh đầu đối phương.
Gã đàn ông đập cho choáng váng mất một hai giây mới phản ứng , trong thời gian đó Thôi Mộ Linh giật chiếc đèn bàn tủ đầu giường xuống, cô chút do dự đập tiếp đầu đối phương.
Gã đàn ông đập m.á.u chảy đầy mặt, liệt sàn bắt đầu rên rỉ.
Thôi Mộ Linh hề dừng tay, dù thì cách thể lực giữa hai vẫn còn đó, cô một dứt điểm khiến đối phương sức chống trả, nếu dù chạy thoát ngoài vẫn khả năng bắt .
Cô vớ chiếc ghế trong phòng đập mạnh mấy cái chân đối phương, cho đến khi chắc chắn đối phương thể dậy trong thời gian ngắn thì mới vội vàng cầm điện thoại chạy ngoài.
Kết quả, cô chạy đến cửa còn kịp mở thì thấy tiếng “tít tít” của thẻ từ.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Thôi Mộ Linh thầm kêu hỏng , lúc cô còn sức lực để tiếp tục vật lộn với một gã đàn ông to lớn như nãy nữa, nên chỉ thể mở điện thoại chuẩn gọi cảnh sát.
Kết quả cô nhập xong mật khẩu thì gã đàn ông bên ngoài bước .
Gã đàn ông đó nhanh chóng phản ứng, giơ tay đánh rơi điện thoại của Thôi Mộ Linh, chiếc điện thoại lăn hai vòng sàn, ngờ nhảy thẳng đến trang nhật ký cuộc gọi.
Thôi Mộ Linh lùi một bước, nhặt điện thoại lên ấn thẳng ở đầu danh sách nhật ký cuộc gọi, đó là của Bùi Sách.
đầu dây bên căn bản ai máy, gã đàn ông nắm tóc cô kéo cô trong phòng, định giật điện thoại đạp cô: “Con đàn bà tiện nhân, uống rượu mừng uống rượu phạt , hôm nay tao sẽ cho cô một bài học đáng đời.”
Thôi Mộ Linh cố nén đau đớn, vẫn chịu buông tay, nhưng cuộc gọi cô bấm vẫn thể kết nối, hơn nữa còn tự động ngắt máy.
Chiếc điện thoại của cô cuối cùng cũng gã đàn ông giật lấy, một cú đá bay xa, nhưng trong quá trình đó, màn hình vô tình chạm và nhảy sang một trang khác.
Thôi Mộ Linh tuyệt vọng, cô sẽ ai đến cứu nữa.
Tuy nhiên, hôm nay dù chết, cô cũng kéo hai kẻ chôn cùng.
Gã đàn ông thấy cô giãy giụa kịch liệt như , tiên là tát cô mấy cái thật mạnh, cùng với gã đàn ông thương trói cô lên giường.
Mặc dù , cô vẫn kiên quyết chống cự, gã đàn ông động tay xé quần áo cô, kết quả suýt nữa cô cắn đứt ngón tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nhung-chuyen-thuong-ngay-khi-treu-vo-bui-tong-lai-chieu-vo-den-khoc-roi/chuong-86.html.]
“Đồ tiện nhân, mày dám cắn tao, hôm nay tao nhất định làm mày sống bằng chết.” Gã đàn ông chọc giận, cũng bắt đầu dốc hết sức đối phó với cô.
lúc cô đau đến mức còn khả năng suy nghĩ nữa, dựa bản năng mà chống cự, ý nghĩ duy nhất trong lòng cô là c.h.ế.t cũng thể để những kẻ làm nhục, còn việc sống sót thì cô còn bận tâm nữa .
--- Chương 66 --- Tôi còn ý đồ gì với cô nữa
Cô giãy giụa kịch liệt đến mức nào, cũng chống cự bao lâu, chỉ trong lúc mơ màng nắm lấy hai tay cô, ngừng an ủi: “Mộ Mộ, là , là …”
Thôi Mộ Linh cố gắng mở to mắt, nhưng vẫn thể rõ mặt mặt, tuy nhiên cô an , nên mới buông lỏng bản mà ngất .
Đến khi tỉnh , là một ngày .
Cô mở mắt , thấy đang gục xuống nghỉ ngơi bên cạnh giường , tuy rõ mặt, nhưng cô trực giác hẳn là Bùi Sách.
Trong lòng cô bỗng nhiên ấm áp lạ lùng, đưa tay gọi đối phương dậy.
kịp nhúc nhích thì đó tỉnh .
“Mộ Mộ, em cuối cùng cũng tỉnh , quá, em bây giờ cảm thấy thế nào?” Thẩm Cảnh Sơn ngẩng đầu lên vẫn còn vẻ mặt mệt mỏi, nhưng khi thấy cô tỉnh , cả như trút gánh nặng.
Thôi Mộ Linh đột nhiên sững sờ, vài giây mới phản ứng .
“Anh Cảnh Sơn, là cứu em ?” Cô thử hỏi.
“ , lúc đó điện thoại của em thì thấy tiếng em giãy giụa, nên lập tức báo cảnh sát.” Thẩm Cảnh Sơn chỉ vài câu đơn giản lướt qua chuyện , khoe công mặt cô.
Anh với tính cách của Thôi Mộ Linh, nếu cô đêm đó suýt chút nữa gặp tai nạn nghiêm trọng đường thì nhất định sẽ cảm thấy áy náy, nên thà tự giấu còn hơn để cô khó xử.
Thôi Mộ Linh vẫn chú ý đến băng gạc quấn cánh tay , cô hỏi: “Tay ?”
Thẩm Cảnh Sơn cúi đầu một cái, nhàn nhạt : “Mấy hôm lúc xuống cầu thang cẩn thận ngã một chút, vấn đề gì lớn .”
Thôi Mộ Linh gật đầu, cũng hỏi thêm gì nữa.
Thẩm Cảnh Sơn giúp cô nâng giường bệnh lên một chút, để cô thể dậy.
“Cảm ơn .” Thôi Mộ Linh .