giây tiếp theo cầm lấy điện thoại, dùng cách gì, nhanh phá mật khẩu của Thôi Mộ Linh.
Anh mở WeChat, chỉ tùy ý lướt qua nhật ký cuộc gọi, khi lướt vài cái, thấy một dãy điện thoại quen thuộc.
Bùi Sách cau chặt mày suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới nhớ dãy điện thoại thấy ở .
Để xác nhận nhớ nhầm , còn đặc biệt gọi điện cho trợ lý bảo đối phương gửi tài liệu điều tra Thẩm Cảnh Sơn đó một nữa.
Thực tế chứng minh trí nhớ của quả thật , dãy điện thoại quen thuộc đó quả nhiên là của Thẩm Cảnh Sơn.
Sắc mặt Bùi Sách đột nhiên lạnh xuống, lệnh cho trợ lý ở đầu dây bên : “Điều tra bản ghi âm cuộc gọi …”
Nói xong, ném điện thoại của Thôi Mộ Linh về vị trí cũ.
Mà Thôi Mộ Linh lúc vẫn còn trong phòng tắm tắm xong từ lâu, cô vốn nghĩ nán thêm một lúc, đối phương lẽ sẽ , nhưng Bùi Sách hiển nhiên ý định rời , cô dứt khoát chờ nữa.
Cô lau khô xong, quấn khăn tắm mà quần áo cũ ngoài.
Bùi Sách đang nhắm mắt, dường như vì đợi nên ngủ .
Thôi Mộ Linh theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, đó nhẹ nhàng bước đến mặt Bùi Sách, thấy đối phương quả thật ngủ say, mới cẩn thận cầm lấy chiếc điện thoại đặt bên cạnh.
Cô cầm điện thoại về phía chiếc ghế sofa nhỏ, liền thấy Bùi Sách từ phía : “Tắm xong ?”
Thôi Mộ Linh tiếng đầu , nghi hoặc : “Anh ngủ ?”
“Bây giờ tỉnh .” Bùi Sách chằm chằm cô một lúc, vẫy tay với cô: “Lại đây, xuống.”
Thôi Mộ Linh từ giọng điệu và thần thái của mà một điềm báo ‘gió nổi đầy lầu báo hiệu mưa bão sắp tới’, nên cẩn trọng xuống bên cạnh .
Bùi Sách cô : “Tôi còn hỏi cô, chúng gặp đó ở quán cà phê tên là gì nhỉ?”
Thôi Mộ Linh nhanh chóng nhận đối phương hỏi về Thẩm Cảnh Sơn, trong đầu cô vô thức hiện lên cảnh Bùi Sách chất vấn cô tối hôm đó, liền cau mày : “Anh thế nào nữa? Lần hỏi ?”
“Tôi thế nào , chỉ là đột nhiên nhớ , chẳng lẽ hỏi cũng ?” Vẻ mặt Bùi Sách tuy đang , nhưng nụ đó toát một sự lạnh lẽo, khỏi khiến chút sợ hãi.
Thôi Mộ Linh nhắc Thẩm Cảnh Sơn nữa, nên mặt : “Anh thể hỏi, nhưng cũng thể trả lời.”
“Quả thật .” Bùi Sách bất ngờ nổi giận, mà dịu dàng ôm cô lòng.
Thôi Mộ Linh tưởng chuyện cứ thế mà qua , nên cũng nghĩ nhiều.
Tiếp theo, cũng như khi, Bùi Sách từ từ cởi cúc áo của cô, cúi dán sát .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nhung-chuyen-thuong-ngay-khi-treu-vo-bui-tong-lai-chieu-vo-den-khoc-roi/chuong-50.html.]
Hai thêm vài mây mưa nữa, cho đến khi Bùi Sách thỏa mãn mới dừng , còn Thôi Mộ Linh thì khắp hằn những vết xanh tím, cô co trong chăn vô lực như một con rối đứt dây.
Bùi Sách Thôi Mộ Linh đang lưng với , mạnh bạo xoay cô đối mặt với , nâng cằm cô lên, chăm chú ngắm khuôn mặt cô như thể đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Thôi Mộ Linh sở hữu khuôn mặt trái xoan điển hình, thêm đôi mắt to, khiến cô trông rạng rỡ vô cùng thuần khiết. Đặc biệt là lúc , cô còn mang một vẻ yếu ớt khiến khỏi nảy sinh lòng thương xót.
Bùi Sách bất giác đến mê mẩn. Cùng lúc đó, trong lòng cũng dâng lên một khao khát chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ, chỉ xé toạc, nghiền nát cô hòa cô làm một với .
Nghĩ , lực tay bất giác siết chặt thêm vài phần.
Thôi Mộ Linh đau đớn, chút khó hiểu ngẩng đầu .
Bùi Sách thả lỏng tay, cúi hỏi khẽ: “Cô sẽ mãi mãi ở bên chứ?”
Thôi Mộ Linh giả vờ như rõ, hỏi : “Gì cơ ạ?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Không gì.” Bùi Sách quả nhiên lặp câu đó.
Thôi Mộ Linh khẽ 'ừm' một tiếng nhạt nhẽo. Xem Bùi Sách quả thực chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi.
Cô đồng hồ, hơn một giờ sáng, bèn hỏi Bùi Sách: “Anh về phòng ?”
“Cái giường lẽ nào đủ cho hai ?” Bùi Sách trả lời mà hỏi ngược .
Thôi Mộ Linh ngạc nhiên. Phải rằng đây dù hai ngủ chung phòng, nhưng đó đa đều ngủ riêng. Cô hiểu hôm nay kỳ lạ như .
Hơn nữa, nếu Bùi Sách , cô làm để lén uống thuốc tránh thai đây.
Nghĩ đến đây, Thôi Mộ Linh giục: “Em ngủ sâu, chúng vẫn nên ngủ riêng .”
Bùi Sách liếc cô, đầy ẩn ý : “Cô chuyện gì giấu , nếu vội vàng đuổi như ?”
--- Chương 43 ---
Trên thực tế, nghĩ đến Thẩm Cảnh Sơn, còn Thôi Mộ Linh thì nghĩ đến thuốc tránh thai.
Thôi Mộ Linh tưởng Bùi Sách phát hiện chuyện cô tự ý tránh thai, liền sững , thậm chí quên cả trả lời.
Vẻ mặt chột càng củng cố thêm suy đoán của Bùi Sách. Anh mím chặt môi, trong lòng đủ loại cảm xúc ngừng cuộn trào.
Chương 38: Gió lấp đầy lầu, báo hiệu mưa bão sắp đến
“Tại trả lời?” Bùi Sách chất vấn.