“Tôi…” Thôi Mộ Linh thấy cứ khăng khăng , dứt khoát giải thích nữa, cô rụt chân về, đó kéo chiếc váy ngủ đang vén lên đến đầu gối xuống che .
--- 《Mặn nồng mỗi ngày: Bùi tổng chiều vợ thét》 Chương 21 ---
Bùi Sách bên giường mím chặt môi, một lời.
Thôi Mộ Linh thấy chuyện, rời , liền nghi hoặc hỏi: “Sao ?”
Bùi Sách liếc cô một cái, mới mở lời: “So với cô, quả thực già hơn một chút.”
Thôi Mộ Linh thấy đối phương vẫn còn để bụng chuyện , dám , cô vốn định an ủi đối phương vài câu, nhưng nghĩ đến cái đức hạnh thường ngày của , liền nuốt lời sắp khỏi miệng trở về.
Bùi Sách chờ một lúc, cũng đợi lời an ủi của đối phương, lông mày lập tức nhíu chặt, chằm chằm đối phương : “Vậy , cô thật sự ghét già ?”
Thôi Mộ Linh cảm thấy ánh mắt của chút quen thuộc, vội vàng né , xua tay : “Tôi ghét , đây là do chính đấy, đừng đổ cho .”
Bùi Sách lạnh lùng hừ một tiếng, trực tiếp kéo chân của cô (chân thương) về phía .
“Lời suông thì , thử mới rõ.”
Thôi Mộ Linh định đưa tay đẩy đối phương , thì tay cô ghì chặt .
Cô Bùi Sách đang ghì đè lên, căn bản thể phản kháng, dứt khoát giãy dụa nữa.
Mà Bùi Sách cũng chừng mực, luôn cố gắng tránh chạm vết thương chân cô.
Sau cuộc hoan ái, trời tối.
Thôi Mộ Linh cần gương cũng chắc chắn tím bầm, nên căn bản xuống lầu ăn cơm nữa.
Mặc dù mỗi dì An gì, nhưng cô luôn cảm thấy trong ánh mắt của đối phương mang theo một tia trêu ngươi và chế giễu, da mặt cô còn đủ dày đến mức thể coi như thấy, nên thà đói cũng động đậy.
Bùi Sách cài xong cúc áo, cô một cái : “Tôi bảo dì An mang cơm lên cho cô.”
“Không .” Thôi Mộ Linh vội vàng từ chối, nếu chẳng càng xác nhận sự chột của cô .
Bùi Sách thấy cô từ chối, tới cúi cô một lúc, hỏi: “Không thoải mái ?”
“Anh xem?” Thôi Mộ Linh cảm thấy thật đáng ghét, mỗi xong xuôi đều ê ẩm, còn đối phương thì như chuyện gì, thậm chí còn tinh thần hơn gấp trăm .
Bùi Sách khẽ hai tiếng, vỗ vỗ vai cô : “Vậy tự tay mang lên cho cô, nhé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nhung-chuyen-thuong-ngay-khi-treu-vo-bui-tong-lai-chieu-vo-den-khoc-roi/chuong-25.html.]
“Vậy còn mau .” Thôi Mộ Linh bực bội , cô đói c.h.ế.t .
Bùi Sách ngoài, lâu bưng lên một bát mì nước và một bát cháo hạt sen.
Thôi Mộ Linh quần áo xong, đang dựa đầu giường xem điện thoại, thấy Bùi Sách , lập tức xuống giường ăn cơm.
Kết quả chân còn chạm đất, cảm thấy ê ẩm, cô chút khó khăn vịn giường dậy.
Bùi Sách thấy dáng vẻ cô như , trêu ghẹo : “Cơ thể cô yếu quá, thế chịu nổi ?”
Thôi Mộ Linh thấy đối phương ngoài thì dễ, tức đến mức năng lung tung: “Có giỏi thì thử làm phụ nữ xem .”
Bùi Sách đặt cơm lên bàn, cô : “Làm phụ nữ thì đời cơ hội , nhưng thể giao quyền chủ động cho cô. Cô cũng thể cho nếm thử cái cảm giác thẳng lưng .”
Thôi Mộ Linh thèm để ý đến những lời cợt nhả của , đến bàn xuống, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
“Ong ong.” Điện thoại đặt giường rung hai tiếng.
Thôi Mộ Linh đó là điện thoại của , cũng để ý, nhưng Bùi Sách lặng lẽ tới.
“Bạch kiểm của cô gửi tin nhắn cho cô kìa.” Bùi Sách u ám .
Thôi Mộ Linh ngẩn , đầu , thấy đang cầm điện thoại của trong tay.
--- Chương 18 ---
Lại ghen
Thôi Mộ Linh dậy : “Không sự đồng ý của mà xem điện thoại của , Bùi Sách, còn chút tư cách nào ?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Bùi Sách lạnh một tiếng: “Cái mà cũng lôi tư cách , Thôi Mộ Linh, cô đúng là thích nâng chuyện lên một tầm cao mới nhỉ.”
Thôi Mộ Linh thèm để ý đến , tới cầm lấy điện thoại trong tay một cái, chỉ thấy tin nhắn nãy là Ngụy Ngang gửi cho cô.
[Thôi cô giáo, cô khỏe, nghiêm trọng ?]
Cô mở tất cả các tin nhắn trò chuyện với Ngụy Ngang , đó đưa đến mặt Bùi Sách cho xem: “Bùi Sách, lương tâm trong sạch, cũng mới thêm WeChat của gần đây thôi, những tin nhắn là tất cả những gì chúng , nếu thấy giấu làm chuyện gì mờ ám, thì tự xem , xem rốt cuộc câu nào đúng mực .”
Bùi Sách điện thoại, chỉ một mực chằm chằm cô, hai ánh mắt giao chiến qua , ai chịu nhường ai.
Cuối cùng vẫn là Bùi Sách mở lời : “Tôi hứng thú lật chuyện cũ, nhưng nếu cô yên tâm, thì tự xóa .”