NHƯ KHÚC TÌNH CA (9)
Tác giả: Thạch Anh
Tiến Đạt lập tức cùng đàn ông đỡ vợ phòng khám.
“Không kịp tới bệnh viện . Chị sắp sinh.”
Dứt lời, sang với :
“Em cầm túi đồ xe máy của chị đây. Trong đó thể là đồ chuẩn cho em bé đấy.”
Tôi lập tức làm theo lời . Vẫn hẳn bác sĩ sản khoa xịn xò ở đây nhưng thú thực là thấy chị gái đau đớn như cũng tránh khỏi lo lắng.
Mãi tới khi thấy đứa trẻ chào đời lành lặn, mạnh khoẻ mới hồn.
Tiến Đạt vui vẻ :
“Con trai. Nặng ba cân hai nhé.”
Anh chồng bật :
“Đội ơn bác sĩ… Đội ơn bác sĩ…”
Tiến Đạt bật :
“Ơn huệ gì . Cứu như cứu hoả mà. Anh chị thêm một đoạn nữa chắc đẻ rơi ngoài đường . Bây giờ sẽ theo chị đưa cháu bệnh viện. Tới đó họ sẽ kiểm tra tổng thể cho cả và bé.”
Dứt lời, với :
“Em đặt xe giúp nhé. Giờ mấy lái taxi quanh đây nghỉ cả .”
Tôi mỉm , lập tức làm theo lời Tiến Đạt. Trước khi rời , vội :
“Em nấu chút mì chờ về cùng ăn nha.”
Tiến Đạt nhoẻn miệng :
“Em ăn . Đừng đợi .”
…
Đã hơn ba tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi Tiến Đạt cùng vợ chồng chị Loan, Bắc bệnh viện. Tôi sốt ruột nên nhắn tin cho từ một tiếng , chỉ điều dường như máy hết pin mất kết nối internet nên thể liên lạc .
Tôi quên cả cơn đói, quyết định dắt xe đến bệnh viện tìm .
“Chị ơi, chị cho em hỏi bác sĩ Tiến Đạt ở đây ạ?”
Do từng tới nơi cùng nên chị lễ tân nhớ mặt. Chị vui vẻ đáp:
“Đạt về hơn một tiếng mà em. Sao giờ còn tới tìm bạn trai ? Em ghé qua nhà xem, lẽ còn đang ngủ chứ.”
lúc , Bắc mua sữa cho bé con. Vừa thấy , vội vàng chạy tới:
“Cô Linh. May mà gặp cô. Lúc nãy chúng vội quá, kịp gửi quà cho bác sĩ Đạt.”
Tôi lập tức xua tay:
“Chị Loan và bé con mạnh khoẻ là . Bọn em dám nhận gì . Trong cảnh , ai giúp đỡ chị chứ. Anh cầm tiền còn lo cho cháu.”
Người đàn ông mặt bỗng đỏ hoe hai mắt:
“Cảm ơn cô, cảm ơn bác sĩ Đạt.”
Tôi khẽ mỉm tạm biệt và rời .
Lẽ nào bận chuyện gì nên về tới nhà? Tôi nhanh chóng về vì hình như mang theo chìa khoá.
Vừa tới nhà gửi xe, điện thoại của rung lên. Chắc hẳn Tiến Đạt mở cửa nên gọi điện kiếm đây mà.
Tôi khỏi ngạc nhiên khi gọi tới là tiểu tam.
“Chị dâu… … Đạt tai nạn, hiện giờ đang ở trong bệnh viện V. Anh cho em với chị nhưng thằng cha lắm chuyện quá. Chẳng lẽ em tống lão tới nơi vắng vẻ…”
Nghe giọng điệu của tiểu tam đoán tai nạn xảy quá nghiêm trọng. Còn “nơi vắng vẻ” mà tiểu tam nhắc tới chắc hẳn cũng đoán mà đúng . Tiểu tam là bác sĩ pháp y nên thích những nơi ồn ào.
“Chị tới đó ngay đây.”
Trước , cho dù ăn gan hùm, mật gấu cũng dám xưng chị với tiểu tam và tiểu tứ. Tính tuổi của còn nhỏ hơn hai bọn họ, hiểu trong lúc nguy cấp thốt từ “chị” một cách dễ dàng như .
…
Vừa mở cửa phòng thì đập mắt là cánh tay băng bó của Tiến Đạt.
Tiểu tam khúc khích:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nhu-khuc-tinh-ca/chuong-9.html.]
“Ở đây một đêm, sáng mai họ khám cho viện thôi. Chị dâu trông Đạt nhé. Em còn làm việc đây.”
Dứt lời, tiểu tam huýt sáo rời .
Tiến Đạt nhoẻn miệng :
“Anh băng qua đường để bắt xe thì xe máy đụng trúng. Điện thoại vỡ tan mà thằng nó cho mượn để gọi em.”
Tôi gần, đánh giá vết thương hỏi:
“Phải bó bột lâu ạ? Như thể tắm ?”
Tiến Đạt bật khi câu hỏi của :
“Tắm nhưng cần giúp. Còn thời gian thì tầm tám tuần.”
Thấy nghệt mặt , tò mò hỏi:
“Sao? Em đang tính toán gì ?”
Tôi khẽ gật đầu, thành thật :
“Vậy… hàng ngày em sẽ mang cơm cho .”
Tiến Đạt nhoẻn miệng :
“Hạ Linh… cơm thể mua bên ngoài nhưng nếu tắm sẽ nhiễm trùng đó.”
Tôi nhịn mà thành tiếng:
“Ai tắm chứ.”
Hai mắt sáng lên, ngước :
“Thật ? Tình nguyện tắm giúp ? Xem sắp tới vui đây.”
Tôi xua tay:
“Có tiểu tam và tiểu tứ mà.”
Tiến Đạt xị mặt:
“Tiểu tam bận. Hơn nữa sẽ coi như hình nhân. Còn tiểu tứ thì vụng thối vụng nát. Anh thà để mốc chứ út động .”
Tôi bật :
“Được . Để mai tính. Bây giờ kiếm đồ ăn đổ bụng nè.”
Tiến Đạt :
“Em ăn tối ? Anh dặn ở nhà ăn mà.”
“Anh cũng còn gì? Bụng réo lên đấy. Để em kiếm đồ ăn cho hai đứa .”
…
Tôi đang vui vẻ cầm đồ ăn về gần tới phòng của Tiến Đạt thì thiếu chút nữa đụng trúng Như Nguyệt. Chị thấy liền nhoẻn miệng :
“Lại gặp Hạ Linh.”
Tôi khẽ cúi đầu, chào một câu:
“Vâng. Chào bác sĩ.”
Ngay khi định rời thì chị gọi với theo:
“Hạ Linh … tai nạn năm đó em còn nhớ gì ?”
Như Nguyệt mỉm nhưng khiến cảm thấy bối rối:
“Em nghĩ tại Đạt giữ tình cảm đó lâu như ?”
Tôi ngạc nhiên hỏi:
“Ý chị là gì?”
Như Nguyệt sâu mắt :
“Em thử khám tiền hôn nhân xem. Tất nhiên là khám ở chỗ Đạt…”
Thấy vẻ ngơ ngác của , chị tiếp lời:
“Nếu chị nhầm thì vì rõ em gần như còn khả năng làm nên mới .”
Nói xong, chị thì thầm bên tai :
“Đừng với chị là Tiến Đạt bảo vết sẹo em là do mổ ruột thừa nhé.”