NHƯ KHÚC TÌNH CA - CHƯƠNG 8

Cập nhật lúc: 2025-07-21 09:02:17
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

NHƯ KHÚC TÌNH CA (8)

Tác giả: Thạch Anh

Cứ tưởng khi chị gái chạy khỏi phòng khám của Tiến Đạt thì sẽ xuất hiện với gương mặt lạnh như băng để đóng cửa nhưng hề. Anh vẫn ở đó thản nhiên gọi điện thoại.

“Tiểu tam, thư gửi Như Nguyệt là chú đúng ?”

Từ phía bên , tiểu tam phá lên:

“Trời đất… ? Em chỉ chơi để đánh đòn tâm lý. chuyện nhiều năm , tự nhiên hỏi em?”

Tiến Đạt nghiêm túc :

“Chú làm . Như Nguyệt tưởng tình cảm với cô . Dù cũng là bạn học với , nghĩ chú nên tìm giải thích. Anh vì chuyện mà Hạ Linh suy nghĩ.”

Tiểu tam thành tiếng:

“Cuối cùng cũng chỉ vì lo chị dâu . Anh yên tâm . Em sẽ chuyện với Như Nguyệt. Ha ha… Em ký tên cũng giống đấy chứ.”

“Sẽ giống hơn nếu chữ T nghiêng sang trái. Học bao nhiêu năm cũng khá .”

lúc , Tiến Đạt ngẩng đầu lên và bắt gặp đang ở cửa.

“Có vẻ mấy bất ngờ khi em tới đây nhỉ.”

Tiến Đạt bước tới cầm lấy túi xách từ tay :

“Anh chút việc cần giải quyết nhưng hiện tại xong . Sao em tới sớm hơn một ngày ?”

Tôi bật :

“Linh tính mách bảo chuyện chẳng lành…”

Tiến Đạt nheo mắt :

“Em gặp Như Nguyệt ?”

Tôi trêu chọc :

“Thiếu chút nữa là ngã dập mặt chứ. Chị chạy nhanh tới mức va em.”

Chẳng ngờ, hết câu kéo cổ áo của lệch sang một bên:

“Vai ? Tím hết cả .”

Tôi ngượng ngùng, vội gạt tay :

“Cái bình thường mà. Em .”

Tiến Đạt tủm tỉm , vội vàng khoá cửa phòng khám kéo tay lên tầng hai.

“Để xử lý cho. Có bạn trai làm bác sĩ tội gì chịu khổ chứ.”

Trong lúc Tiến Đạt xử lý vết bầm tím vai . Anh nhẹ nhàng hỏi:

“Em tới từ khi nào?”

Tôi thành thật kể những gì thấy và .

Anh mỉm :

“Nếu em bước sớm hơn thoát một kiếp nạn.”

Tôi bĩu môi:

“Em ngờ chị hành động như . mà bản lĩnh của cũng thật lớn. Có thể rung động cái ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nhu-khuc-tinh-ca/chuong-8.html.]

“Trong mắt những giống như một mô hình . Tỷ lệ chuẩn chỉnh, cân đối, là hình mẫu lý tưởng của đàn ông. Chỉ thôi.”

Dứt lời, nhẹ nhàng ôm lấy :

“Còn hỏi điều gì nữa ?”

Tôi khẽ gật đầu, hết suy nghĩ trong lòng:

“Em luôn cảm thấy gặp từ lâu , đợt Tết năm … Hôm nay và chị Như Nguyệt nhắc tới tai nạn và chuyện bỏ lỡ buổi phỏng vấn. Anh kể cho em ?”

Tiến Đạt mỉm :

“Hồi em nhỏ xíu hai nhà chúng ở cùng khu tập thể. Sau nhà chuyển xuống Hà Nội để bọn tiện học hành còn nhà em về quê như hiện tại. Năm học lớp mười một, ông ngoại mất, một bà ở quê nên về sống cùng bà tới hết năm học lớp mười hai. Lúc , và em gặp , còn khá thiết nữa…”

Tôi ngước mắt :

“Vậy tại em nhớ? Là vì tai nạn đó ?”

Tiến Đạt gật đầu, kể tiếp:

“Thi thoảng về thăm bà và gặp cả em nữa. Năm thứ hai đại học, về nhưng thấy em thì lên xe khách xuống thành phố. Không ngờ xe chạy một đoạn ngắn, em xe đạp theo , , gọi …”

Nhắc tới đây, Tiến Đạt bật . Anh ôm lấy :

“Anh xin bác tài dừng xe nhưng… nhưng… chiếc xe máy đó lao tới. Anh sợ… sợ em qua khỏi.”

Tôi nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt gương mặt :

“Ngoại trừ việc em quên quãng thời gian đó thì chuyện mà.”

Tiến Đạt khẽ gật đầu:

“Sau đó theo xe cấp cứu xuống Hà Nội. Anh ở bệnh viện tới khi em tỉnh . Em còn tưởng là bác sĩ nữa.”

Tôi tò mò:

“Vậy tại ai nhắc cho em nhớ về ?”

Tiến Đạt mỉm :

“Tiểu tam nhận hề thiết với cô gái nào ngoài em. Em cần nghiêm túc suy nghĩ chuyện vì bọn khi đó là sinh viên đại học còn em chỉ mới học cấp hai. Và… cả bố em nữa. Bố gặp riêng để chuyện.”

Nói , ngập ngừng:

nhạy bén như tiểu tam. Anh nghĩ đó là thứ tình cảm đặc biệt. Anh cho rằng coi em là em gái. Tới khi em học đại học, khó chịu khi thấy những bạn nam khác vây quanh em.”

“Đừng với em là lén lút tay loại bỏ đối thủ nhé. Em còn chẳng hiểu vì thích em mấy bữa là chạy mất dép kìa.”

Tiến Đạt đưa tay lên thề:

“Anh đánh đập, chỉ đe doạ một chút thôi. Và đương nhiên nếu bố em hậu thuẫn làm thể đánh thắng đó như .”

Lúc , lấy tay xoa lên chiếc bụng lép kẹp của :

“Em còn ăn tối…”

 Tiến Đạt giật , vội vàng :

“Anh xin . Anh quên mất. Để xem món gì ngon mời bạn gái nào.”

Tiến Đạt bước tới gần tủ lạnh thì tiếng đập cửa tầng một.

“Bác sĩ ơi, bác sĩ…”

Tiến Đạt và lập tức chạy xuống mở cửa. Trước mặt đàn ông trung tuổi trong bộ trang phục cũ sờn, đầy mùi dầu máy. Bên cạnh là một phụ nữ đang mang thai, tầm hơn ba mươi tuổi, gương mặt tái nhợt vì đau đớn.

“Bác sĩ ơi, bác sĩ cứu vợ với...”

Loading...