NHƯ KHÚC TÌNH CA (7)
Tác giả: Thạch Anh
lúc , Quỳnh Hoa một tay lau nước mắt, tay còn vỗ mạnh .
“Nhất định là bác sĩ phóng nhanh phanh gấp…”
Tôi gật gù, hùa theo:
“Tao va vai .”
Quỳnh Hoa đưa tay nhéo má một cái rõ đau :
“Mày lừa ai? Và vai hả? Ý tao là kiss mày đó.”
Nói nó sang Phương Anh:
“Ông thương hoa tiếc ngọc gì cả. Trừ điểm.”
Phương Anh tủm tỉm :
“Đừng trêu Hạ Linh nữa. Hôm nay nó đủ mệt . Nghỉ ngơi cho sức mấy hôm nữa còn mắt yêu chứ hả.”
Tôi vội vàng chuồn thẳng phòng ngủ để đánh giá “vết thương”.
Tôi nhịn nên lập tức nhắn tin cho Tiến Đạt.
“Môi của em tím như tại với em? Em thấy cứ tủm tỉm lúc về.”
Người nhanh chóng nhắn tin trả lời:
“Tím chỗ nào? Môi môi ? Giữa miệng bên mép?”
“Anh còn hỏi. Rõ ràng .”
lúc , chuông điện thoại của reo lên. Là Tiến Đạt gọi tới.
“Hạ Linh… cho xem nào. Anh thật mà.”
Tôi vẻ mặt vô tội của liền mủi lòng. Chắc hẳn Tiến Đạt cũng thật vì cũng là đầu mà.
“Thôi… Không nhắc chuyện nữa.”
Tôi định tắt máy thì từ phía đầu dây bên Tiến Đạt thành tiếng:
“Hạ Linh. Muốn như em cần chủ động. Anh làm thí nghiệm tay , nó cũng phản ứng giống em, kết quả là xuất hiện vết bầm tím đó.”
Tôi tức giận nên lập tức tắt máy, thèm bậy nữa.
…
Tôi còn kịp với Tiến Đạt về chuyện “ mắt nhà gái” theo yêu cầu của Quỳnh Hoa và Phương Anh thì chủ động bảo hẹn các bạn dịp cuối tuần. Tôi cứ tưởng rằng như sẽ bình tĩnh tình huống nhưng ngờ Tiến Đạt lo lắng tới nỗi mồ hôi ở tay túa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nhu-khuc-tinh-ca/chuong-7.html.]
Đừng hỏi tại chuyện , đơn giản vì gần như nắm tay suốt bữa ăn hôm đó.
Mãi Tiến Đạt giải thích rằng vì sợ đám bạn của “duyệt” mà cấm gặp nên mới . Tôi xong chỉ xoà. Người yêu hoá ngốc ?
Quỳnh Hoa trêu rằng Tiến Đạt giống một nhóc khi yêu, luôn lo sợ cướp mất cây kẹo ngọt nhiều sắc màu là . Kể cũng là lý. Tôi luôn cảm thấy tình cảm với từ lâu , từ khi gặp dịp Tết như .
…
Mới đó mà chúng bên hơn một năm. Do thực tập ở quê nên thời gian gặp gỡ của cả hai cũng như . Thi thoảng Tiến Đạt sẽ tranh thủ về thăm hoặc nhân lúc xuống trường tới gặp . Dù chẳng thể bên nhiều nhưng cả hai vẫn luôn vững tin nửa .
Chưa kể cho các bạn nhỉ, Tết bố tới chuyện với bố đấy. Dù rằng hai nhà từ nhưng các bác vẫn chính thức làm lễ dạm ngõ cho đúng với phong tục truyền thống.
Thật may là cả hai gia đình đều ủng hộ kế hoạch của và Tiến Đạt. Bố còn bố và bác Thắng từng đóng quân ở biên giới phía Bắc nên thấu hiểu khó khăn của dân nơi đây. Nếu như thực sự và thể làm đúng như dự tính, cả hai nhà sẽ hết lòng ủng hộ.
…
Đáng lẽ sáng hôm mới xuống Hà Nội để chuẩn cho đợt bảo vệ luận văn nhưng vì nhớ nên quyết định sớm hơn dự kiến.
như dự đoán của , Tiến Đạt kết thúc công việc ở phòng khám tư. Có lẽ đang thu dọn đồ đạc khi khoá cửa để lên tầng hai nghỉ ngơi.
“Mời về cho.”
“Cậu mời dù chỉ một ly nước ? Bao nhiêu năm qua luôn dùng vẻ lạnh lùng đó để đối diện với . Rốt cục là vì chứ? Vì gieo cho hy vọng đạp đổ tất cả?”
Tiến Đạt bật :
“Từ tới giờ từng quan tâm tới . Cậu đừng năng vớ vẩn như . Tốt nhất nên về . Tôi còn gọi điện cho Hạ Linh.”
“Cậu gì? Hạ Linh? Cậu bạn gái ?”
“Là vợ cưới.”
“Vậy còn bức thư ? Là đúng ? Cũng chính bỏ vòng phỏng vấn cuối cùng để nhường suất du học đó.”
Tiến Đạt khẽ nhíu mày khi bức thư. Anh chậm rãi :
“Không . Tôi ý nhường . Nếu vì tai nạn của Hạ Linh chắc chắn vẫn tới buổi phỏng vấn.”
Người phụ nữ phá lên:
“Nhớ … Hạ Linh là cô nhóc khiến ở lì trong viện đúng ? Là vì áy náy trong lòng nên mới cưới cô bé đó?”
Nói xong, chị tiếp lời:
“Cho dù thư cũng dễ dàng từ bỏ .”
Dứt lời, chiếc váy của chị đột nhiên “bay biến” y như trong phim.
“Tôi tin một phụ nữ luôn yêu thương và sẵn sàng ở bên cạnh động lòng.”
Tôi trố mắt phụ nữ với làn da trắng bóc và vóc dáng chuẩn chỉnh . Ờ thì… là bạn gái , xông mới , còn đánh cho chị một trận nữa nhưng kịp hành động lời của Tiến Đạt chọc .
“Đã hết giờ làm việc. Hơn nữa khám bệnh thần kinh.”