NHƯ KHÚC TÌNH CA (5)
Tác giả: Thạch Anh
Ngay khi về tới phòng trọ, đám Quỳnh Hoa và Phương Anh sốc tới mức thốt nên lời khi ngay phía là trai với 7749 thứ đồ lỉnh kỉnh . Tôi cũng ý bắt nạt như , chỉ điều Tiến Đạt lo đói nên nhận hết “trách nhiệm” về .
“Chào các em. Anh là Tiến Đạt - bạn trai của Hạ Linh.”
Bình thường hai đứa nó nhanh mồm nhanh miệng là mà nay im bặt khiến nhịn .
“Anh Đạt cùng quê với tao.”
Phương Anh và Quỳnh Hoa lập tức hồn khi . Tụi nó đứa kéo ghế, đứa rót nước lọc mời khách.
“Anh… bất ngờ quá ạ. Em thấy Hạ Linh nhắc tới bao giờ.”
Tiến Đạt mỉm , nhẹ nhàng nắm lấy tay :
“Em mấy ngày gần đây suy nghĩ nhiều nên gầy . Nhờ hai em để ý Hạ Linh giúp nhé.”
Dứt lời, Tiến Đạt sang :
“Anh bệnh viện ...”
Tôi chút hụt hẫng khi vội vàng rời như .
“Anh… ở ăn cơm ạ?”
Tiến Đạt nhoẻn miệng :
“Cuối tuần nay tới chỗ ?”
“Thứ bảy và chủ nhật em đều lịch dạy thêm .”
Tiến Đạt vui vẻ :
“Không vấn đề gì. Anh sẽ nấu cơm chờ em.”
Tôi khẽ gật đầu, chạy vội về phía hành lý của đưa cho một hộp ô mai.
“Em nhớ là cũng thích ăn vị .”
“Cảm ơn em.”
Tiến Đạt mỉm , tạm biệt và các bạn rời .
Tôi thì một loạt câu hỏi của hai cô bạn “lao tới”. Tôi thành thật kể tất cả khiến tụi nó ôm bụng .
“Xem thích đánh nhanh thắng nhanh .”
“Dù cũng hơn Hạ Linh nhiều tuổi như , chắc hẳn chỉ chờ ai đó trường là rước về dinh thôi.”
Tôi những lời liền hổ tới đỏ mặt. Vừa mới quen mà bàn tính chuyện gì thế ?
Tôi vội vàng lấy đồ ăn dụ hai còn .
“Còn mau nhận quà. Ai muộn hết hàng đừng trách đấy.”
Quỳnh Hoa và Phương Anh phá lên:
“Bọn chỉ thích hộp ô mai lúc nãy thôi.”
Tôi ngượng ngùng:
“Lần sẽ làm bù cho mấy bà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nhu-khuc-tinh-ca/chuong-5.html.]
…
Chiều chủ nhật, giờ dạy thêm cho nhóc học tiểu học ở trung tâm thành phố, ghé qua nơi ở của Tiến Đạt.
Rõ ràng địa chỉ ngay mặt đường lớn, những thế còn là phòng khám riêng của bác sĩ Đạt.
Tôi tưởng rằng đùa giỡn nên cho địa chỉ như nào ngờ dừng xe Tiến Đạt xuất hiện.
Thấy vẻ bối rối của , bật :
“Tầng 1 là phòng khám nhưng tầng 2 là nơi ở. Anh thói quen làm việc chiều tối chủ nhật. Cũng cần dành thời gian cho bản và nghiên cứu tài liệu đúng nào.”
Tôi gật gù:
“Nơi thật. Khá dễ chịu chứ xô bồ như mấy nơi em từng ghé.”
Tiến Đạt ngạc nhiên hỏi:
“Em tới phòng khám tư ? Có vấn đề gì khó hả?”
Tôi vội xua tay, đầu lắc như trống bỏi:
“Em … em. Các , các cô ở quê nhà lên đây khám nhờ em chở . Em khám bao giờ. Em chỉ cảm thán thôi.”
Tiến Đạt tủm tỉm :
“Thôi. Lên tầng hai chờ một chút. Đồ ăn chuẩn xong . Em thể rửa tay nghỉ ngơi, để dọn cơm.”
Tôi thừa nhận nhưng con tim bé nhỏ của lúc đập liên hồi giống như chuẩn nhảy khỏi lồng n.g.ự.c .
Anh là chỉn chu, ngăn nắp, cách bài trí trong căn phòng thể hiện rõ điều đó. Không những thế đồ ăn nấu cũng ngon. Chắc là giả bộ yểu điệu thục nữ nữa .
Nhìn vẻ mặt của , mỉm :
“Yên tâm . Anh nấu nhiều cơm lắm.”
“Mặt em khắc chữ háu ăn mà ?”
Tiến Đạt vươn tay nhéo má đáp:
“Chưa thấy chữ nổi lên nhưng phản ứng của em thì đúng như mong đợi đấy. Hơn nữa cố tình nấu món em thích nhất mà. Em mà chịu ăn, sẽ buồn đấy.”
Tôi vui vẻ nhận chén cơm từ ăn uống đúng chuẩn thiếu nữ con nhà gia giáo. À. Thực thì cái chuẩn cũng khác, tự ý “cơi nới” để bản thoải mái hơn đối diện.
Bây giờ thì hiểu tại “nổi hứng” với món sườn xào chua ngọt đến . Mỗi khi tới tháng thèm đồ ngọt đến phát điên. Có lẽ Tết ăn uống quá đà, thói quen sinh hoạt cũng khác nên những thứ khác cũng thất thường. Chính xác thì đột nhiên chậm mất hai tuần so với bình thường.
Nhìn sắc mặt tái mét của , Tiến Đạt lo lắng hỏi:
“Không em ăn nhanh quá nên đau bụng đấy chứ? Hay đồ ăn hợp với em?”
Tôi ôm bụng, khẽ lắc đầu:
“Không… tại đồ ăn.”
Tiến Đạt nhoẻn miệng . Có lẽ đủ trưởng thành để hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn .
“Không . Ngay gần đây cửa hàng tạp hoá. Anh sẽ mua đồ giúp em.”
Nói , nhanh chóng rời để thể tự nhiên xử lý dấu vết ghế và phòng vệ sinh đồ.
“Hạ Linh… mua đồ cho em nhưng quần áo mặc bên ngoài bán. Em thể mặc tạm áo của ?”
Tôi lí nhí lời cảm ơn Tiến Đạt nhanh chóng đồ. Chỉ điều thực sự dám bước ngoài nên ở lì bên trong phòng vệ sinh.
“Hạ Linh… vấn đề gì ? Nếu em mở cửa sẽ phá khoá đó.”
“Em… em… ngay đây.”