NHƯ KHÚC TÌNH CA (4)
Tác giả: Thạch Anh
Sau bữa cơm hôm mồng ba Tết, quyết định chuyện thêm với Tiến Đạt dù vẫn đều đặn nhắn tin tới điện thoại của .
Không thấy khó ưa nên làm mà cho rằng chuyện tình cảm sẽ chẳng tới .
Hiện giờ là bác sĩ tại một bệnh viện lớn ở Hà Nội, những thế còn phòng khám riêng ngay trung tâm thành phố. Tôi tuy rằng học hành cũng đến nỗi nào nhưng việc trụ thành phố là khó, hơn nữa hướng của riêng .
Tôi thấy và chẳng khác nào hai đường thẳng song song, thể kết quả . Tôi sẽ cất giấu những ấn tượng ban đầu về Tiến Đạt cho riêng . Biết tình cảm của đối với chỉ là nhất thời, sẽ sớm quên khi trở với công việc ở thành phố.
…
Đám sinh viên chúng ai cũng tay xách nách mang chuỗi ngày ăn tết tại quê nhà. Tôi tất nhiên cũng ngoại lệ, trong ba lô của là mấy chiếc bánh chưng luộc . Hơn thế nữa, bánh kẹo và một ít mứt tết cũng cất giấu kĩ càng nhằm qua mặt “cảnh sát” Kim Chi.
Nghĩ tới mứt gừng và ô mai trong túi, thèm tới nhỏ cả dãi. Tôi sẽ rủ Quỳnh Hoa và Phương Anh oánh chén ngay khi về đến phòng trọ. Chắc chắn hai đứa nó mong lắm đây. Tụi nó ở gần nên trưa nay tới nơi trong khi tận chiều tối mới mặt ở bến xe.
Còn đang qua để kiếm một bác xe ôm thì “máy quét” của đụng trúng một . Tôi mặt để chuồn khỏi hiện trường thì lên tiếng:
“Anh tưởng hôm trong bữa cơm em sẽ chuyến sớm mà. Sao giờ mới mặt ở đây?”
Tôi ấp úng:
“Tại… tối qua em thức khuya, em lỡ mất chuyến sớm nên như … Đừng là ở đây từ mấy tiếng nhé.”
Tiến Đạt bật :
“Anh khùng tới mức đó . Đương nhiên là hỏi thăm tin tức của em qua bé Chi . Có vẻ điện thoại của ai đó hỏng nặng nên tính cách khác chứ.”
Nói xong, nắm lấy tay :
“Đi nhanh một chút. Sợ rằng lát nữa trời mưa sẽ tắc đường đấy.”
Tôi vội vàng gạt tay , nghiêm túc :
“Điện thoại của em hỏng. Là em nhắn tin .”
Tiến Đạt mỉm :
“Vậy mà tưởng nó rơi xuống nước vỡ màn hình cơ.”
“Anh hỏi tại em trả lời tin nhắn ?”
“Đương nhiên là em thích trả lời. Có gì mà hỏi chứ.”
Tôi bực thái độ thản nhiên của :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nhu-khuc-tinh-ca/chuong-4.html.]
“Đã như còn tới đây. Anh rảnh rỗi lắm hả?”
Tiến Đạt giận mà nhẹ nhàng :
“Với thực sự quan tâm thì thể thu xếp .”
Nghe tới đây, hiểu khoé mắt cay cay.
“Anh Đạt… Em nghĩ chúng dừng ở đây ?”
Tiến Đạt nhoẻn miệng :
“Dừng ở đây là em về phòng trọ, nghỉ bến xe hả?”
Tôi lắc đầu, chẳng từ khi nào nước mắt trào .
“Em đùa. Em nghiêm túc. Chúng tương lai… Em lãng phí thời gian của cả và em.”
Tiến Đạt nhẹ nhàng đưa tay lau những giọt nước mắt má .
“Thời gian của , làm gì em thể quản. Nếu em thấy lãng phí thời gian của , em thể tiếp tục im lặng. Anh vẫn còn đợi .”
Dứt lời, cúi ngước :
“Này nhóc… nghĩ phát hiện một chuyện…”
Tôi lí nhí hỏi:
“Chuyện gì chứ?”
Anh mỉm :
“Em thực sự nghiêm túc suy nghĩ đề nghị đưa .”
Tôi cao giọng:
“Đương nhiên là nghĩ. Dù hai nhà cũng quen , em vì chuyện của mà ảnh hưởng tới bố .”
Tiến Đạt lắc đầu:
“Quan trọng là vế kìa… em nghĩ nhiều như chứng tỏ cũng quan tâm tới . Nếu như chút tình cảm nào nhất định sẽ phũ phàng hơn nhiều.”
Dứt lời, nhẹ nhàng ôm lấy :
“Làm em chúng sẽ chung đường? Nếu bản thể đổi để làm bạn đồng hành của em thì em tin Hạ Linh?”
Tôi còn đang ngơ ngác những lời thì tiếp lời:
“Giờ thì về trường của em thôi. Hình như ai đó đói tới mức đám giun trong bụng biểu tình .”