NHƯ KHÚC TÌNH CA (3)
Tác giả: Thạch Anh
“Sao tự nhiên đại ca cứ em thế?”
Tiến Đạt thành tiếng câu hỏi của . Anh giải thích:
“Kẹo đem em nhanh tay “xin” một cái. Anh còn gì em bóc cái thứ hai bắt ăn.”
Tôi ngượng ngùng:
“Em… em xin . Anh ăn đồ ngọt ? Cây kẹo vẫn còn nguyên nè.”
Tiến Đạt mỉm , bằng ánh mắt dịu dàng:
“Chỉ cần là đồ em thích sẽ thử ăn. Có như mới hiểu em nhiều hơn.”
Tôi vội xua tay:
“Không cần…”
Tôi còn hết câu chén kẹo mút một cách ngon lành.
Tiến Đạt tới híp cả mắt:
“Ngon thật đấy.”
…
Nơi chỉ cách nhà hơn ba trăm mét. Hiện tại trời ngớt mưa nên quyết định chạy bộ về nhà. Không thể để bố nhờ xe trai mới quen như .
Nghĩ là làm, chén vội cây kẹo mút cắm đầu chạy:
“Đại ca về nha. Nhà em ngay đây . Cảm ơn đại ca nhiều lắm ạ.”
Tiến Đạt tủm tỉm , đưa tay vẫy chào . Chắc hẳn đợi trời tạnh hẳn mới về. Nghe nhà bác Thắng cách đây gần chục cây . Mưa nhỏ nhưng đường xa vẫn ướt như thường nên quyết định chờ thêm vẻ chính xác.
Vừa thấy chạy sân, tò mò hỏi:
“Làm gì mà hớt ha hớt hải thế ? Minh Ngọc ? Mẹ tưởng hai đứa con cùng .”
Tôi vội vàng giải thích:
“Minh Ngọc với bạn cùng lớp ạ. Con nhờ xe quen để về giúp làm cơm. Mẹ thấy con ngoan ?”
Mẹ bật :
“Người quen nào ? Mẹ ?”
Tôi còn kịp “bốc phét” thì giọng trầm ấm quen thuộc vang lên.
“Cháu chào cô.”
Mẹ ngơ ngác đang cổng, tay là chiếc mũ bảo hiểm màu hồng chói mắt của .
“Cháu là Tiến Đạt. Hạ Linh để quên mũ xe nên cháu mang tới cho em .”
Mẹ đột nhiên reo lên:
“Tiến Đạt - con trai thứ hai của bác Thắng đúng ? Trời đất. Cháu lớn quá , cô nhận .”
Nói xong, tiếp lời:
“Còn đực đấy làm gì? Pha nước mời uống chứ.”
Tôi trong bếp chuẩn theo lời .
Tiến Đạt giải thích rõ ràng với là chúng vô tình gặp ở nhà cô Lan, đó đưa về và gặp mưa lớn.
Mẹ vui vẻ :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nhu-khuc-tinh-ca/chuong-3.html.]
“Ngày xưa cháu mũm mĩm hơn nhiều. Bây giờ dáng thanh niên lắm . Còn con bé Hạ Linh nhà cô thì chẳng khá hơn là bao. Nó vẫn trẻ con lắm.”
Tôi bưng nước lên, nén nổi tò mò nên hỏi:
“Mẹ Đạt từ ạ?”
Mẹ cao giọng đáp:
“Đương nhiên. Hai nhà từng sống cùng một khu tập thể mà.”
Nói , tiếp lời:
“Hồi đó mà cháu chắc con bé Hạ Linh ghẻ lở mất thôi.”
Tiến Đạt như nhớ điều gì liền thành tiếng:
“Cháu còn nhớ cả xóm tìm nhện để nướng cho Hạ Linh ăn.”
Mẹ ôm bụng :
“Thần kỳ thật...”
Nghe tới nhện là hiểu vấn đề . Tôi định đánh bài chuồn thì lên tiếng.
“Hôm nay nhà cô làm cơm hoá vàng. Cháu ở ăn cơm cho vui.”
Tôi hổ khi nghĩ tới việc thường chăm hồi bé nên hai má đỏ bừng.
“Có khi nhà Đạt cũng hoá vàng đó . Hơn nữa, cơm con nấu ngon, sợ nuốt trôi ạ.”
Tiến Đạt nhoẻn miệng :
“Cháu cảm ơn cô. Bố cháu vắng, cháu đang sợ ăn cơm một .”
Nói xong, Tiến Đạt sang :
“Có thể nuốt trôi cơm thì lát nữa mới .”
…
Thấy im lặng, Tiến Đạt tò mò hỏi:
“Em vui khi chúng quen từ hả?”
Tôi khẽ gật đầu, thành thật đáp:
“Nó ngoài sức tưởng tượng của em.”
Tiến Đạt mỉm , cầm lấy đĩa nem mới cuộn từ trong tay :
“Hôm qua, cho dù em vô tình chỉ bức ảnh của thì bố gọi gặp em vẫn là thôi.”
“Vì đưa bác tới đây còn gì.”
“Thực xung phong cùng bố. Anh bé con ngày còn nhận . Kết quả là đầu óc cô bé đó trống trơn, một chút kí ức nào cả.”
Tôi cúi đầu:
“Em… thực sự nhớ gì.”
Tiến Đạt lấy tay điểm nhẹ trán :
“Cứ từ từ nhớ. một yêu cầu.”
Tôi ngước mắt đối diện:
“Yêu cầu gì chứ?”
Tiến Đạt khẽ mỉm :
“Nghiêm túc suy nghĩ về việc làm bạn gái của .”